Thẩm Gia Gia một hồi lâu chẳng để ý tới Tạ Thừa Phong. Hắn ngồi một mình nhấm nháp hạt dưa, uống nước, lòng có chút không yên. Thấy nàng cứ lạnh lùng như vậy, bèn lên tiếng:
"Ngươi không muốn biết ta hôm nay nghe ngóng được chuyện gì ư?"
Thẩm Gia Gia quả nhiên quay mặt lại, hỏi:
"A, chuyện gì?"
Tạ Thừa Phong liền đem những điều tai nghe mắt thấy kể hết một lượt: nào là nha hoàn cãi cọ, tiểu đồng đấu khẩu, vân vân… Nghe xong, trong đầu Thẩm Gia Gia như tơ vò rối rắm, thầm nghĩ: may thay hắn nhớ dai như thế.
Thẩm Gia Gia thở dài một tiếng.
Tạ Thừa Phong có phần thất vọng:
"Không hữu dụng ư? Tối nay ta lại lẻn vào thử xem."
Thẩm Gia Gia lắc đầu:
"Dẫu đêm vắng người dễ lơ là cảnh giác, song hung thủ tâm tư kín đáo, e khó mà thốt ra điều gì sơ hở. Ngươi chớ đi nữa, đêm tối mịt mù, cẩn thận lạc đường."
Tạ Thừa Phong "ừm" một tiếng, trong lòng dâng lên một cơn ấm áp.
Đến bữa tối, Thẩm Gia Gia làm món mì trộn. Thẩm bổ khoái ăn uống thô lỗ, vừa ăn vừa cùng nữ nhi bàn chuyện vụ án. Nhìn ý tứ quan phủ, e rằng nếu vài hôm nữa án chưa có manh mối, sẽ đem tất cả người khả nghi bắt về tra khảo.
Thẩm Gia Gia chau mày, lắc đầu không đồng tình. Chỉ tiếc, chuyện quan phủ xét xử, chẳng phải phận nữ nhi nàng có thể chen lời.
Ăn xong, nàng ngồi trước đèn ngẩn người, cứ cảm thấy vụ án này có một chi tiết nào đó nàng chưa nắm được.
Tạ Thừa Phong nhảy lên trước mặt nàng, nói:
"Ta nghĩ, chi bằng phái người lục soát toàn phủ một phen, biết đâu tìm được thuốc độc."
Thẩm Gia Gia lắc đầu:
"Chu phủ to lớn dường ấy, hung thủ tùy ý giấu thuốc độc vào khe kẽ nào đó, e khó lòng tìm ra. Huống chi, có lẽ y đã vứt bỏ rồi."
Tạ Thừa Phong khinh khỉnh:
"Thật ngây thơ."
"Ồ?"
"Ta dẫu gì cũng coi như từng trải, xưa nay chưa từng thấy loại độc dược như vậy. Đủ biết thuốc này quý hiếm, người kia đã ác độc, át cũng keo kiệt, hẳn là tiếc không nỡ vứt."
Thẩm Gia Gia nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần rạng rỡ.
Ánh mắt kia khiến Tạ Thừa Phong thấy hứng khởi vô cùng. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, chỏm lông dựng đứng trên đầu rung rung, ra chiều đắc ý:
"Ngươi tuy thông minh, nhưng chẳng hiểu lòng người."
Thẩm Gia Gia chẳng giận, chỉ mỉm cười xoa đầu hắn:
"Ta đã có chủ ý rồi."
—
Ngày hôm sau, phủ doãn đích thân tới Chu phủ bái phỏng Chu thị lang. Hai người sau một hồi đàm thoại chẳng vui vẻ gì, quay về ai nấy đều mang bụng tức giận. Trong phủ Chu lập tức đồn thổi khắp nơi:
"Nghe đâu người của quan phủ tìm được bột thuốc trong hộp thức ăn ở nhà bếp!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!