Chương 12: Một dự đoán

Sáng hôm sau, Thẩm bổ khoái mang theo Thẩm Gia Gia đến phủ nha.

Vụ án có tiến triển lớn, phủ doãn tâm tình khá tốt, thấy hai cha con họ Thẩm liền cười hỏi: "Hai ngươi lại phát hiện ra điều gì sao?"

Thẩm bổ khoái hỏi: "Thưa phủ quân, Tiền Đại Lang đã nhận tội chưa?"

Phủ doãn hơi nhíu mày, lắc đầu: "Hai mẹ con đều không chịu nhận tội, nhưng trước mặt bằng chứng rành rành, không nhận cũng không được."

"Thưa phủ quân, thực tình mà nói, bọn ta nghi ngờ hung thủ là người khác, Mã thị và Tiền Đại Lang quả thật bị oan."

Phủ doãn dừng động tác nâng chén trà, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Ồ?"

Thẩm bổ khoái nhìn về phía Thẩm Gia Gia, Gia Gia giải thích: "Vụ án bề ngoài xem ra là Tiền Đại Lang gi. ết ch. ết Tiền ngự sử, sau đó ngụy tạo thành tự sát. Tỳ nữ Hà Hương là người biết rõ vụ án hoặc đồng phạm, bị Tiền Đại Lang hoặc Mã thị hại chết."

Phủ doãn gật đầu: "Đúng vậy."

"Thực ra, nếu lời Tiền Đại Lang nói là thật

- đêm đó hắn thực sự đang tư hội với Hà Hương, và túi thơm của hắn đã mất từ mấy hôm trước

- thì vụ án này còn một khả năng khác. Có người đã lấy trộm túi thơm của Tiền Đại Lang mang theo trên người, mục đích là khi giết Tiền ngự sử sẽ để lại túi thơm làm bằng chứng. Dù Tiền ngự sử lúc đó không túm được túi thơm, hung thủ cũng có thể dùng cách khác để lại bằng chứng này ở hiện trường.

Thậm chí, chiếc lá hải đường ở hiện trường, rất có thể cũng là đầu mối hung thủ cố ý để lại, nhằm thu hẹp phạm vi nghi ngờ, sớm truy ra Tiền Đại Lang và Hà Hương."

"Thế bức thư để lại của Hà Hương thì sao? Cũng là hung thủ giả mạo? Tiểu cô nương, ngươi có biết, nét chữ dù có thể bắt chước, nhưng tâm cảnh khi viết chữ thì không thể giả được. Nét chữ trong thư của Hà Hương run rẩy không vững, chứng tỏ người viết hoảng sợ lo lắng, đây là điều không thể giả mạo."

Thẩm Gia Gia mỉm cười: "Phủ quân hiểu lầm rồi. Tiểu nữ cũng cho rằng bức thư của Hà Hương là thật, nhưng chính bức thư này cũng là thứ hung thủ muốn chúng ta thấy. Nếu tiểu nữ đoán không lầm, dù Mã thị và Tiền Đại Lang không nhận tội, tất cả những bằng chứng này cũng đủ để kết tội họ."

Phủ doãn không phủ nhận điểm này, chỉ lắc đầu: "Ngươi nói nhiều như vậy, toàn là suy đoán, có bằng chứng xác thực không?"

"Có ạ, xin phủ quân xem." Thẩm Gia Gia nói rồi lấy từ trong ngực ra một vật được gói trong khăn tay.

Phủ doãn chăm chú nhìn, phát hiện sau khi mở khăn tay ra, bên trong lại là một chiếc khăn tay khác. Ông biết tiểu cô nương này không thể cố ý dùng hai chiếc khăn trêu đùa mình, trong này ắt có điều gì kỳ lạ, bèn tiếp nhận chiếc khăn, xem xét cẩn thận.

Nhìn kỹ phát hiện, trên chiếc khăn bên trong có dính những hạt nhỏ li ti, trắng mịn như cát, trong suốt lấp lánh, trông giống như muối tinh thượng hạng.

"Đây là muối?"

"Không, đây là tiêu thạch."

"Tiêu thạch?"

"Đúng vậy," Thẩm Gia Gia gật đầu, "Tiểu nữ đã nhờ lão bán băng ngoài nha môn xác nhận, nếu phủ quân không tin, có thể mời ông ấy đến hỏi."

Tiêu thạch, băng, lão già... phủ doãn nghe càng thêm mù mờ, xoa trán nói: "Không cần vội mời ông ta, ngươi hãy nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì."

Thẩm Gia Gia chỉ vào chiếc khăn: "Tiêu thạch là nguyên liệu chế tạo băng, mùa hè trên đường có rất nhiều người bán băng, có trà mát, nước trái cây, nước sấu, không biết phủ quân có từng thấy chưa."

"Từng thấy, vị rất ngon... à, ngươi nói tiếp."

"Những người bán băng đều biết, cho tiêu thạch vào nước, có thể khiến nước đóng băng."

"Ừm, nhưng việc này liên quan gì đến vụ án?"

"Phủ quân có biết tiểu nữ lấy tiêu thạch này ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Chính là trong thư phòng của Tiền ngự sử, trước cửa sổ có một chậu sen. Trong chậu sen có người bỏ tiêu thạch vào, khiến chỉ một đêm lá sen đều bị chết cóng. Chiếc khăn này được nhúng nước trong chậu, phơi một ngày mà có. Phụ thân cùng dân nữ vì không chắc chắn, lại sợ đánh rắn động cỏ, nên chờ xác nhận rồi mới dám bẩm báo với phủ quân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!