Chương 11: Một phong thư

Người chết tên gọi là Hà Hương, hưởng dương mười chín tuổi. Nguyên nhân tử vong là bị người đánh vào sau gáy đến hôn mê, kế đó bị đẩy đầu chúi xuống giếng, chết ngạt mà mất. Thời gian tử nạn ước chừng vào khoảng giờ Tý đến giờ Sửu.

Chúng nhân trông thấy thi thể nằm dài nơi đất, chẳng ai thốt nên lời, song trong lòng đều nảy sinh bốn chữ: Sát nhân diệt khẩu.

Phủ doãn cho mời Lan Hương, người cùng phòng với Hà Hương, tới thẩm vấn, hỏi rằng:

– Đêm qua người chết có điều chi khác thường chăng?

Lan Hương từ lúc nhìn thấy xác Hà Hương đã khóc không ngừng, thổn thức đáp:

– Đêm qua tỷ ấy bị phu nhân phạt, nô tỳ lo tỷ ấy nghĩ quẩn, nên thức cả đêm chuyện trò khuyên nhủ, mãi đến canh ba mới chợp mắt.

Phủ doãn hỏi tiếp:

– Ngươi có biết vì sao Hà Hương bị trách phạt?

Lan Hương cúi đầu trầm tư một lúc, tựa hồ hạ quyết tâm lớn lao, đoạn nói:

– Nô tỳ cùng Hà Hương vào phủ đã hơn mười năm, tình như tỷ muội. Nay nguyện không giấu điều gì, chỉ mong đại nhân chủ trì công đạo cho tỷ ấy.

– Vậy, ngươi nói rõ đầu đuôi xem thử.

– Chiếc túi gấm kia là do Hà Hương thêu. Hôm qua vài vị bổ khoái đem túi tới hỏi, phu nhân vừa nhìn đã nhận ra đường kim mũi chỉ là tay nghề của Hà Hương. Tối đến ép hỏi, tỷ ấy thừa nhận đã dâng tặng Đại lang. Phu nhân đại nộ, lo việc dây dưa đến Đại lang, nên nghiêm lệnh tỷ không được khai ra, lại dọa nếu tiết lộ nửa lời, sẽ bắt tỷ đi gặp Phật tổ.

Thẩm Gia Gia quay đầu, khe khẽ nói với Thừa Phong:

– Quả nhiên đúng như lời ngươi nghe được vào đêm qua.

Tạ Thừa Phong bỗng thở dài.

– Sao vậy?

– Nếu ta về trễ chút nữa…

– Nếu ngươi về sau lúc Hà Hương bị hại, giữa đêm đen như mực, ngươi chưa chắc đã thấy được hung thủ, trái lại còn có thể đụng mười tám lần tường, hai mươi tám lần cây ấy chứ.

Tạ Thừa Phong tức muốn lấy cánh đập nàng, nghiến răng:

– Thẩm Gia Gia, ngươi định chọc ta tức chết sao!

Thẩm Gia Gia cười khúc khích, nghiêng đầu né tránh. Mũi cánh hắn khẽ chạm sống mũi thanh tú của nàng, động tác quá đỗi thân mật khiến hắn đỏ mặt, vội thu cánh quay đi, chẳng thèm để ý nữa.

Hai người thì thầm nhỏ to, người ngoài nghe chẳng rõ họ nói gì, chỉ thấy một con chim lắm chuyện, khá thú vị.

Phủ doãn quay sang hỏi Lan Hương:

– Nói nhiều vậy, ngươi có bằng chứng gì chăng?

– Có! Tỷ ấy sợ bị diệt khẩu, nên sớm đã viết sẵn một phong thư, bảo nô tỳ giữ kỹ. Nếu có chuyện chẳng lành, giao thư ấy ra, ắt rõ chân tướng. – Nàng ta vừa nói, vừa cẩn thận rút từ trong áo ra một bức thư, dâng lên bằng hai tay.

Lý Tứ vội tiếp lấy, xem qua thấy không có gì khác thường, liền trình lên phủ doãn.

Phủ doãn vừa mở thư, vừa hỏi:

– Hà Hương biết chữ sao?

– Biết ạ, tỷ ấy từng học vài năm, sổ sách trong phủ đều do tỷ ấy ghi chép.

Phủ doãn liếc mắt ra hiệu cho Thẩm bổ khoái, y lập tức lĩnh mệnh, định dẫn người đến chỗ Mã thị lấy sổ sách. Vừa cất bước lại nghĩ, đàn ông vào nội viện bất tiện, bèn gọi cả ái nữ theo cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!