Khi Thẩm Gia Gia đang chuẩn bị bữa trưa thì có người nhà bá công đến báo tang, nói rằng bá công của nàng
- tức là bá phụ của phụ thân nàng
- sáng nay ăn bánh nếp táo đỏ bị hạt táo mắc nghẹn, rồi qua đời ngay sau đó.
Thẩm Gia Gia không kịp nấu nướng nữa, tiễn người báo tang rồi để lại mảnh giấy cho phụ thân, khóa cửa đi tìm mẫu thân.
Phụ thân nàng làm bộ khoái ở nha dịch, nếu không có việc gì đặc biệt thì ba bữa đều ăn ở nhà. Mẫu thân nàng là đầu bếp trong phủ Chu Thị lang, tay nghề nấu nướng được gia chủ rất coi trọng, sáng đi tối mịt mới về.
Nhà họ Thẩm cách cửa sau Chu phủ chỉ trăm bước, đi bộ một lát là tới. Hôm nay trời trong xanh, không một gợn mây. Trên đường có vài đứa trẻ thả diều, thấy Thẩm Gia Gia liền cười nói: "Tam nương, có muốn chơi không?" (Thẩm Gia Gia xếp thứ ba trong họ).
Thẩm Gia Gia vẫy tay cười: "Hôm nay ta có việc, hẹn dịp khác vậy."
Tiểu ti trong Chu phủ quen mặt Thẩm Gia Gia, hỏi qua lý do rồi cho vào, sai người dẫn nàng xuống bếp. Trong bếp có bốn đầu bếp đang tất bật, khói tỏa mù mịt như sương, hai tiểu hầu nữ đang nhóm lửa. Mẫu thân Thẩm Gia Gia đang hấp bánh, thấy nữ nhi đến liền hỏi: "Sao con lại tới? Nhà có việc gì sao?"
Thẩm Gia Gia thấy mồ hôi trên trán mẫu thân, vội lấy khăn lau giúp, vừa định mở miệng thì nghe bên ngoài có tiếng hét: "Có ai không? Mau mang thứ này đi!"
Vừa dứt lời, một tiểu ti độ 16-17 tuổi áo quần chỉnh tề bước vào, tay xách ngược một con chim.
Một đầu bếp cười nói: "Sao ngài rảnh tới đây? Nghe nói hôm nay tiểu lang quân đi đánh mã cầu, sao không theo hầu?"
"Hừ, đừng nhắc nữa! Đang đánh mã cầu thì Tạ công tử bất cẩn ngã ngựa, giờ sống chết chưa biết thế nào, không biết bao nhiêu người bị liên lụy đây—"
"Tạ công tử nào?"
"Còn ai nữa? Chính là nhi tử của trưởng công chúa Tín Dương, cháu ngoại của hoàng thượng
- Tạ Thừa Phong Tạ công tử!" Thấy mọi người từ đầu bếp đến tiểu hầu nữ đều vểnh tai nghe, hắn lắc đầu: "Giờ không rảnh kể chuyện, mau hầm con chim này đi! Tiểu lang quân còn chọn một cây nhân sâm mấy trăm tuổi để đưa sang nữa..." Thấy mọi người tròn mắt kinh ngạc, hắn đắc ý cười: "Đương nhiên phủ trưởng công chúa không thiếu thứ này, nhưng đây là tấm lòng của tiểu lang quân ta."
Tiểu ti ném con chim lên thớt: "Hầm xong mang lên cho tiểu lang quân, đừng quên đấy." Nói rồi quay đi.
Đầu bếp hỏi theo: "Đây là chim gì vậy?"
"Mua từ thương nhân ngoại quốc, nói là biết nói tiếng người, dạy ba tháng chẳng chịu nói. Hôm nay tiểu lang quân vốn đã không vui, nó lại ị lên tay ngài ấy, thế là mất mạng."
Tiểu ti đi rồi, mấy đầu bếp vây quanh xem con chim. Thẩm Gia Gia tò mò cũng tới gần.
Con chim toàn thân trắng muốt, hai bên má có đốm đỏ, khuôn mặt tròn xoe trông rất đáng yêu. Mỏ ngắn và dày, cong xuống hình móc câu. Trên đầu có chòm lông cong ngược lên.
Mấy đầu bếp bàn tán xôn xao, không rõ là chim gì, giống vẹt mà lại không hẳn.
Thẩm Gia Gia cho rằng đây là một loại vẹt hiếm. Nàng khẽ chạm vào cánh chim, thấy còn ấm, chắc vẫn sống.
Nàng xoa cằm lẩm bẩm: "Con chim này..."
"Tam nương có cao kiến gì sao?"
"Ta hình như từng thấy trong kinh Phật."
"Gì cơ?!"
"Ừ, các người sờ xem, nó còn sống... Ai sẽ giết nó đây?"
Mấy đầu bếp lùi lại, tiểu hầu nữ cũng tránh xa.
Đã là thứ trong kinh Phật thì dù không tin cũng nên kính nhi viễn chi.
Một đầu bếp nói: "Chu nhị nương, bà được thưởng nhiều nhất, việc này nên do bà làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!