Trải qua một hồi tranh cãi, Thẩm bá mẫu trông có vẻ mệt mỏi, tâm trạng cũng không tốt.
Ta đeo đôi vòng tay quý phi vừa mang đến lên tay bà, mỉm cười an ủi:
"Thẩm bá mẫu đừng phiền lòng vì những chuyện như vậy. Nếu tổn thương đến sức khỏe, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?"
Sắc mặt Thẩm bá mẫu dần dịu lại, bà vỗ nhẹ tay ta, ánh mắt đầy vẻ hài lòng:
"Vẫn là Nam Chi hiểu chuyện, không giống như Ý nhi, chỉ khiến ta và cha nó phải bận lòng."
Bà vừa nói vừa than thở, lúc này ta mới biết, hóa ra tiền bạc trong Thẩm gia Thừa Ý đã hoàn toàn cạn kiệt, hắn buộc phải cắt bớt các món bồi bổ cho Liễu Xứ Xứ.
Ai ngờ Liễu Xứ Xứ vì chuyện đó mà gây gổ một trận lớn.
Không chịu nổi tiếng khóc than của nàng, lại thêm lòng thương xót nàng và đứa trẻ trong bụng, Thẩm Thừa Ý đã nhân lúc phủ Thừa tướng không có ai, lén lút xông vào, định mang theo vài món đồ quý giá.
Không ngờ lại bị Thẩm bá mẫu vừa trở về bắt gặp tại trận.
Thẩm bá mẫu thở dài, trong lời nói tràn đầy nỗi giận và hối tiếc:
"Trước đây hắn hành động bồng bột đã đành, nay lại bị người nông phụ đó mê hoặc, đến mức làm ra chuyện trộm cắp thế này. Đúng là gia môn bất hạnh."
Ta chỉ biết cười gượng, thực sự không ngờ Thẩm Thừa Ý lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Nếu nói trước đây Thẩm bá mẫu còn có chút không nỡ đối với Thẩm Thừa Ý, thì giờ đây, bà đã hoàn toàn thất vọng về hắn.
10
Ta vốn nghĩ, sau khi hoàn toàn cắt đứt với Thẩm gia, Thẩm Thừa Ý hẳn sẽ yên ổn một chút.
Không ngờ, qua chuyện lần này, Liễu Xứ Xứ lại không chịu ngồi yên.
Ngay trong đêm đó, nàng ta ôm bụng bầu ngày một rõ rệt, nước mắt lưng tròng khóc lóc trước cửa phủ Thừa tướng suốt gần nửa canh giờ, thu hút không ít bách tính hiếu kỳ đến xem.
Mỗi lời nàng nói đều rơi nước mắt, mỗi câu đều tràn đầy bi thương, toàn bộ đều là trách móc và oán hận phủ Thừa tướng.
Như mong muốn của nàng, chỉ sau một đêm, cả kinh thành đã lan truyền đầy rẫy những lời đồn.
Người ta nói rằng Thẩm gia vô tình vô nghĩa, không chỉ bỏ mặc thân nhi tử mà còn chối bỏ huyết mạch của mình, để mặc nhi tử và tức phụ đang mang thai phải tự sinh tự diệt.
Nguyệt Nhi vừa rót trà cho ta vừa thở dài não nề.
Nàng vừa trở về từ bên ngoài, nói rằng giờ đây không chỉ Thẩm gia bị bàn tán, mà ngay cả Hà gia cũng bị gắn mác xúi giục Thừa tướng.
Đối với tình cảnh hiện tại, ta không cảm thấy ngạc nhiên.
Dù sao, mối quan hệ sâu sắc giữa Thẩm gia và Hà gia đã là điều mà cả kinh thành đều biết, và Liễu Xứ Xứ từ lâu đã xem Hà gia là trở ngại lớn nhất để nàng vào được phủ Thừa tướng.
Ta đang cảm thán rằng Liễu Xứ Xứ quả là kẻ hồ đồ, thì bất chợt Lạc Vãn Ngâm đến, gương mặt không giấu nổi nét vui sướng.
Nhìn nàng, ta khẽ nhướn mày hỏi:
"Có chuyện gì mà trông tỷ vui như vậy?"
Nàng cười, đôi má xinh xắn khẽ nhếch lên:
"Ta đến mời muội đi xem kịch."
Ta ngẩn người:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!