6
Ta gặp lại Liễu Xứ Xứ nửa tháng sau đó, tình cờ thấy nàng bước ra từ Dị Trân Các.
Da nàng lúc này trắng nõn hẳn lên, bụng cũng đã lộ rõ dáng vẻ đang mang thai. Có vẻ được Thẩm Thừa Ý chăm sóc khá tốt.
Nhìn thấy ta, nàng không còn dáng vẻ rụt rè như trước, mà kiêu ngạo ngẩng cằm, nói:
"Hà tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Ta giữ vẻ mặt thản nhiên, đáp:
"Không lâu, chúng ta mới gặp nhau cách đây nửa tháng."
Nếu có thể, ta thật lòng hy vọng chưa từng gặp nàng ta bao giờ.
Nhớ lại chuyện lần trước Thẩm Thừa Ý vì nàng mà làm ầm ở Hà phủ, ta không khỏi nhíu mày, lặng lẽ lùi lại một bước, không muốn dính dáng thêm phiền phức.
Liễu Xứ Xứ thoáng ngẩn người, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Ngay sau đó, nàng khẽ vuốt bụng, nói:
"Hà tiểu thư cũng đến đây lấy trang sức sao? Tướng công bảo rằng tay nghề chạm khắc của Dị Trân Các là tốt nhất, nên đặc biệt nhờ ta làm một đôi ngọc bội."
Ta nheo mắt, lúc này mới chú ý tới miếng ngọc bội thắt ở thắt lưng nàng.
Đó là dương chi bạch ngọc thượng phẩm, được chạm khắc thành hình một đóa sen nở rộ, bóng loáng như nước, đẹp đẽ đến mức sống động.
Đúng là một đóa bạch liên hoa lớn.
Nhưng nhìn kỹ, ta lại thấy miếng ngọc bội này vô cùng quen mắt.
Suy nghĩ một lát, ta chợt nhớ ra. Đây chính là món đồ ta từng tặng Thẩm Thừa Ý làm vật định tình.
Không sai, vì loại ngọc như thế này, ngoài Hà gia ta, e rằng không còn nơi nào khác có được.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Miếng bạch ngọc này vốn lớn bằng bàn tay, là món phụ thân ta tình cờ có được, ban đầu định tiến cống cho triều đình.
Nhân dịp Thẩm Thừa Ý rời kinh thành để theo học, phụ thân chia đôi miếng ngọc này, làm thành hai ngọc bội.
Một miếng tặng ta, một miếng tặng Thẩm Thừa Ý, lấy ý nghĩa châu liên bích hợp, coi như vật định tình ta dành cho hắn.
Nay, miếng ngọc vốn đã chia đôi lại tiếp tục bị chia nhỏ lần nữa, biến thành một đôi ngọc bội, rõ ràng treo ở thắt lưng nàng ta.
Liễu Xứ Xứ hẳn là muốn chọc giận ta.
Ta quả thực đã bị làm cho chướng mắt.
Miếng ngọc thượng đẳng thế này, lại bị chia đi chia lại, trở thành món đồ nhỏ mọn như vậy.
Thôi thì, xem như đây là thứ đáng giá nhất mà Thẩm Thừa Ý có thể lấy ra hiện tại.
Chỉ là một miếng ngọc, coi như bố thí cho kẻ ăn xin vậy.
Nhìn ánh mắt đắc ý của Liễu Xứ Xứ, ta hờ hững nói:
"Thứ trang sức gì lại cần ta tự mình đi lấy? Những chuyện thế này, chẳng phải là việc của hạ nhân hay sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!