3
Được.
Lời hắn vừa dứt, ta lập tức lên tiếng đáp:
"Đợi ta về phủ, sẽ bảo phụ thân phái người đưa hưu thư tới, để thành toàn tình ý sâu đậm của Thẩm công tử."
Thẩm gia và Hà gia vốn là thế giao, mà hôn sự của ta và Thẩm Thừa Ý cũng đã được định từ khi ta còn trong bụng mẹ, tính ra đã mười sáu năm tròn.
Nhưng nếu nói rằng ta và Thẩm Thừa Ý tình cảm sâu nặng, thì thật ra cũng không phải, thậm chí chúng ta còn chẳng mấy thân quen.
Nguyên do là từ khi ta còn nhỏ, Thẩm gia đã đưa hắn tới Bạch Lộ Thư Viện nổi danh học tập, chỉ mong hắn học hành thành tài, để tương lai có thể xứng đáng với ta.
Hiện tại, ta nghĩ rằng hắn hẳn đã đọc sách đến hóa ngu, nên mới không phân biệt được tình thế như vậy.
Người như hắn, không lấy cũng chẳng sao.
Có lẽ không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như vậy, Thẩm Thừa Ý rõ ràng có chút ngạc nhiên, một lúc sau mới kịp phản ứng, trên mặt thoáng hiện nét vui mừng, cúi người cảm tạ ta:
Đa tạ.
Đồ nghịch tử!
Khác với niềm vui được toại nguyện của Thẩm Thừa Ý, Thẩm bá phụ giận đến mức đập vỡ thêm một chén sứ.
"Ta cho ngươi đi học là để mở mang tầm mắt, rèn luyện bản thân, để sau này có thể xứng đáng với Nam Chi! Vậy mà ngươi lại làm ra chuyện bội tín bội nghĩa như thế! Ngươi định làm ta và mẫu thân ngươi tức c.h.ế. t sao!"
Thẩm bá mẫu bước tới, nắm lấy tay ta, ánh mắt thường ngày dịu dàng giờ đây tràn ngập áy náy và đau lòng:
"Nam Chi, từ nhỏ ta đã trông con lớn lên, trong lòng ta, chỉ có con mới xứng bước vào cửa Thẩm gia."
Ta nắm lại tay bà, trấn an.
Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ mẫu ta, Thẩm bá mẫu thực sự là người đối xử tốt với ta nhất.
Bà vỗ vỗ tay ta, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Thừa Ý:
"Giờ ngươi thật sự quyết tâm vì nữ nhân này mà nghịch lại ta và phụ thân ngươi, bội ước với Nam Chi hay sao?"
Thẩm Thừa Ý thẳng lưng, dứt khoát nói một chữ:
Phải!
Nghe được câu trả lời này, sắc mặt của Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu lập tức thay đổi, thất vọng, phẫn nộ, lại thêm chút mỉa mai, cuối cùng hóa thành sự bình tĩnh.
Vẫn là Thẩm bá phụ lên tiếng trước:
"Ta, Thẩm Vân Xuyên, cả đời trọng chữ tín. Hôn ước giữa Thẩm gia và Hà gia tuyệt đối không thể hủy bỏ. Thẩm gia nhất định sẽ có một đích tử cưới Nam Chi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ngươi đã không muốn cưới Nam Chi, thì từ hôm nay, ta, Thẩm Vân Xuyên, không còn ngươi là con. Thẩm gia cũng không cần thiếu gia như ngươi. Ngươi đi đi!"
Dứt lời, Thẩm bá phụ xoay người, vẫy tay gọi gia nhân đứng gần.
Đám người lập tức lĩnh mệnh, tiến lên đuổi Thẩm Thừa Ý và nữ tử kia ra khỏi phủ.
Thẩm Thừa Ý như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, giận dữ vung tay áo, kéo nữ tử rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!