Chương 12: (Vô Đề)

14

Mùa đông lạnh lẽo qua đi, tuyết tan, gió xuân ấm áp nhẹ nhàng thổi, là thời điểm tốt nhất để cử hành hôn lễ. 

Mười dặm kiệu hoa, chiêng trống vang lừng, ta ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm. 

Nến đỏ, hỷ phục, cả căn phòng tràn ngập lụa đỏ… khắp nơi đều chan chứa niềm vui. 

Hôn kỳ giữa ta và Thẩm Đàn là do hoàng đế biểu ca định ra, từ trước Tết đã ban thánh chỉ, chính là hôn ước được hoàng thượng chỉ định. 

Trước khi ban hôn, Thẩm Đàn đã nhập gia phả Thẩm gia, được qua kế làm con của Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu, để báo đáp ơn cứu mạng năm xưa của Thẩm bá phụ, đồng thời cũng để hoàn thành lời hứa kết thân giữa Thẩm gia, Hà gia. 

Tuy quan chức của hắn không cao, nhưng hôn lễ này cũng không khiến ta chịu thiệt thòi, được tổ chức hết sức long trọng, trở thành một trong những sự kiện náo nhiệt nhất kinh thành suốt mười năm qua. 

Trước khi bước vào kiệu hoa, ta lén vén rèm nhìn hắn. 

Hắn cưỡi trên lưng con tuấn mã được buộc dải lụa đỏ, gương mặt là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời như ánh dương, toát lên vẻ hào hùng không giấu nổi. 

Phát hiện ta đang nhìn trộm, hắn hơi ngẩng đầu, mang theo chút đắc ý, con công lại mở màn khoe sắc. 

Ánh mắt ta lướt qua gương mặt hắn, không khỏi cong khóe môi. Ta định bước lên kiệu, nhưng bất ngờ bị một người chặn lại. 

"Nam Chi! Nam Chi, nàng không thể thành thân!" 

Từ đám đông náo nhiệt xung quanh, một bóng người đẩy mọi người sang hai bên, lao thẳng về phía ta. 

Ta nheo mắt nhìn kẻ trước mặt, áo vải thô, dáng vẻ chật vật, chính là Thẩm Thừa Ý. 

Ta không lên tiếng, chỉ thấy nụ cười trên gương mặt Thẩm Đàn phía xa dần biến mất. 

Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò dần chuyển sang khinh thường. 

Thấy ta không nói gì, Thẩm Thừa Ý tiến thêm một bước, nhìn chằm chằm ta, nói: 

"Nam Chi, người có hôn ước với nàng là ta, sao nàng có thể gả cho người khác?" 

Giọng hắn không lớn, nhưng mọi người xung quanh đều nghe rõ. 

Không khí lập tức im lặng, ánh mắt đám đông từ dò xét chuyển thành khinh bỉ, nhưng Thẩm Thừa Ý lại chẳng hề nhận ra. 

Ta nâng cây quạt lên, ngăn cách ánh mắt hắn, lạnh nhạt nói: 

"Thẩm công tử chớ quên, chính ngươi là người từ hôn trước." 

Đầu năm nay, Liễu Xứ Xứ đã sinh con, là một bé trai, nhưng tiếc rằng đứa trẻ ấy chẳng giống Thẩm Thừa Ý chút nào, mà giống hệt Điền Tráng như đúc từ một khuôn. 

Thế nên, đứa trẻ là con ai, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. 

Thẩm Thừa Ý hoàn toàn thất vọng với Liễu Xứ Xứ, đuổi nàng cùng đứa trẻ ra khỏi phủ. Còn Điền Tráng, sau phán quyết của Kinh Triệu phủ, đã mang đứa trẻ đi. 

Về phần Liễu Xứ Xứ, sau khi rời khỏi kinh thành, nàng dựa vào chút mánh khóe quyến rũ, trở thành tiểu thiếp của một phú thương. 

Vị phu nhân chính thất của phú thương ấy nổi tiếng đanh đá, ghen tuông. Cuộc sống sau này của Liễu Xứ Xứ chắc chắn chẳng dễ dàng. 

Thẩm Thừa Ý mất cả con, cũng không giữ được Liễu Xứ Xứ. 

Hắn quay về phủ Thừa tướng, nhưng Thẩm bá phụ và Thẩm bá mẫu đều đã hết hy vọng, giận hắn không nên thân, quyết không quản hắn nữa, muốn hắn tự lập bên ngoài, chịu đựng gian khổ để mở mang đầu óc. 

Sau khi trải qua những ngày tháng khó khăn, hắn mới chợt nhớ ra, trước đây mình từng có một hôn ước đủ để hắn an nhàn cả đời. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!