Chương 59: Rời đi

"Cảnh Hạo, sau khi con ra đời, anh hãy chăm sóc nó thật tốt giúp em nhé."

- Thái Thu trịnh trọng nghiêm túc nhờ vả người đàn ông hòa nhã vui vẻ đang ngồi yên ngắm nhìn vùng bụng đã rất lớn của cô.

"Được rồi, em cũng có phần đó."

- Trần Cảnh Hạo nhíu nhíu mày, rất không hài lòng nhìn Thái Thu đang chuẩn bị tiếp tục dặn dò nhờ vả, giống như cô đang để lại di ngôn trước khi biến mất ấy. Anh vô cùng không thích ý nghĩ này, một chút xíu cũng không thể thích. Nhưng mà, cô thực sự là sắp đi mất rồi… Một khi cô sinh đứa nhỏ xong, chỉ cần thân thể khỏe lên, cô sẽ trở về gia tộc bí ẩn kia.

Quân Lâm Ngạo ngồi một bên nhìn hai người thân mật trao đổi tình cảm, nhịn qua nhịn lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà "hừ" một tiếng đầy bất mãn. Anh đây cũng không phải là người vô hình có biết hay không hả?

Lăng Chính Thiên lại rất khinh thường việc làm ra hành động thu hút sự chú ý của người khác một cách… ngu xuẩn như vậy, liền vẫn ngồi yên lặng ngắm nhìn Thái Thu, tay mân mê chiếc cốc cà phê bằng sứ.

Gia tộc của cha mẹ ruột cô rốt cuộc là ở chỗ nào? Bọn họ là ai? Tại sao anh điều tra lâu như vậy lại không hề tìm được bất kì manh mối nào cả? Ngay cả tư liệu của tên Hàn Lâm cùng với Ruki Matsukari kia cũng vậy. Ngoại trừ Hàn Lâm có một hồ sơ rất hợp với thân phận người bình thường, có thể nói là không thể bình thường hơn, thì không thể tìm được thông tin nào. Còn Ruki Matsukari, hắn lại không tra được một chút gì về thân phận của hắn, giống như người này không hề tồn tại trên thế giới này vậy. (W:

Sự thật là như thế đó anh : sofunny: )

"Thu, em có điện thoại này."

- Trịnh Thu Thủy ngó đầu ra phá vỡ không gian đang tràn ngập sự lung túng trong phòng khách.

Thu nghe vậy có chút hí hửng đứng dậy, cẩn thận đi tới chỗ Trịnh Thu Thủy, tiện tay kéo cô nàng cùng vào trong, để lại không gian riêng cho mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, lửa chiến bập bùng.

"Họ Trần kia, ban đầu anh nói cái gì?"

- Quân Lâm Ngạo nghiến răng nghiến lợi trừng người nào đó đang nhàn nhã vắt chân hình chữ ngũ, lôi máy tính từ trong chiếc cặp để cạnh ghế ra, bắt đầu làm việc. Nghe thấy lời nói của Quân Lâm Ngạo, Trần Cảnh Hạo cũng không thèm ngẩng đầu lên, đáp:

"Tôi có nói gì à? Chẳng nhớ gì cả."

"Mẹ kiếp! Anh muốn ăn đấm à?"

- Quân Lâm Ngạo nổi giận.

"Anh có bản lĩnh đó sao?"

- Cảnh Hạo nhướng mày, khinh thường ném cho Lâm Ngạo sáu chữ.

"…"

- Bạn nhỏ nào đó không có giá trị vũ lực cao hơn người ta, đã triệt để bị đàn áp rồi.

"Cậu định nuốt lời? Cô ấy không phải là của riêng cậu!"

- Lăng Chính Thiên lúc này hóa thân thành anh hùng chính nghĩa tới giải cứu căn nhà khỏi quả bom sắp bùng nổ là Quân Lâm Ngạo.

"Ừa, tôi muốn độc chiếm, mấy cậu làm gì được tôi à?"

- Tiếp tục gõ gõ bàn phím laptop.

"Con bà nó! Tôi liều mạng với cậu!"

- Giờ phút này Quân Lâm Ngạo đã hoàn toàn nổi đóa, bất chấp việc bản thân có đánh lại Trần Cảnh Hạo hay không, anh chỉ biết bản thân muôn đập cho tên đáng chết này một trận.

Lăng Chính Thiên cảm thấy việc này thật là phiền toái, liền tự động né ra xa một chút, tránh cho bản thân bị vạ lây, tuy rằng anh cũng có niềm tin chính mình vẫn có thể tránh được quyền cước của hai tên… tăng động này. Dù sao thì chuyện gì cũng cần phải cẩn thận a, phải biết rằng điều gì cũng sẽ có ngoài ý muốn mà. Nhỡ anh bị đánh vào rồi bầm tím mặt mày, khiến tiểu Thu chán ghét thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, thân thế Chính Thiên lại dịch ra xa thêm chút nữa. Tới một khoảng cách mà anh cho là đủ an toàn, Chính Thiên mới ổn định tư thế, giương mắt nhìn hai tên nào đó đang "tàn sát lẫn nhau".

Không phải chỉ Hàn Lâm mới biết đến chiêu "ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi" đâu, anh cũng biết!

#

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!