Sau khi tới công ty, Thu vẫnlàmviệc như ngày thường, chỉ là tốc độ nhanh hơn hẳn. Điều nàylàmmấy người đồng nghiệp cùng phòng có phần nghi hoặc nhưng cũng không buồn hỏi, dù sao thì cũng không liên quan gì đến họ cả.
Đến cuối giờ, khi người trong phòng đã tanlàmgần hết, Thu mới ngừng lại động tác gõ bàn phím của mình, còn vươn vai cùng hít thở sâu vài cái. Sau khi thấy tệp văn bản có thông báo đã gửi, cô còn cẩn thận lưu lại bài trong máy xong mới tắt máy đứng dậy.
Bộ phận phụ trách khách hàng doanh nghiệp nước ngoài này, tuy cô mới chỉ vàolàmkhông lâu nhưng nghĩ tới việc chính mình sắp phải rời khỏi, trong lòng vẫn không khỏi sinh ra một chút tiếc nuối. Nhưng là, cô không còn lựa chọn nào khác…
Sau khi đã chào hết những đồng nghiệp còn lại trong phòng, cô mới chậm rãi rời đi. Vào trong thang máy, cô ngược lại không có đi xuống mà lại nhấn tầng 30 của văn phòng chủ tịch. Vào giờ này, chủ tịch hẳn là vẫn chưa rời đi, những mốilàmăn cần ông trực tiếp tham gia chắc cũng không nhiều lắm.
#
" Conmuốnthôi việc?"
- Giọng Lưu Huy trầm trầm đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái Thu.
" Dạ."
" Có thể chotabiết lí do không?"
" …"
Thái Thu trầm mặc. Cô nghĩ rằng, chuyện kia có càng ít người biết càng tốt. Vả lại, dù sao bố mẹ nuôi cũng là người quen của mẹ ruột cô, việc họ có thể vì tình nghĩa ngày xưa mà nói ra chuyện của cô là điều có thể xảy ra, dù sao thì lí do họ nhận nuôi cô cũng là vì người đó mà.
" Hôm nay con tới Lưu gia chơi nhé? Từ khi nhận nuôi tới giờ con vẫn chưa tới nhàchúngtalần nào cả."
- Biết cô khôngmuốnnói nguyênnhân, Lưu Huy liền lập tức đổi chủ đề.
" Dạ."
- Thái Thu nhu thuận gật đầu đồng ý. Cô cũngmuốntới nhà bố mẹ nuôi chơi một chút, có thể gặp được anh chị em nuôi gì đó có vẻ cũng khá vui mà? Cô chính là chưa bao giờ có một người thân nào đâu, à, không tính những người thân giả là người Trịnh gia a.
#
" Có chuyện gì sao? Thế nào lại gọi tôi đến chỗ này?"
- Quân Lâm Ngạo liếc mắt nhìn Trần Cảnh Hạo cùng Lăng Chính Thiên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên thoáng hiện rồi biến mất ngay sau đó.
Không chỉ Lâm Ngạo, Chính Thiên cũng có đôi phần ngạc nhiên với đề nghị tụ tập đột ngột của Cảnh Hạo, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì khác biệt. Mặt than muôn đời vẫn chỉ là mặt than a
~" Có việc cần sự giúp đỡ của hai người..."
- Chưa để Chính Thiên cùng Lâm Ngạo nói thêm câu nào, Cảnh Hạo đã nhanh chóng lên tiếng bổ sung: " … liên quan tới tiểu Thu."
Quân Lâm Ngạo mới nghe vậy quả nhiên liền ngậm miệng ngay tức khắc.
Chính Thiên hơi nhếch mày lên, tỏ ý rằng mình vẫn đang chú ý lắng nghe. Đây cũng là lần đầu tiên ba người nói chuyện từ trước tới giờ, cũng là lần đầu tiên anh cùng với Cảnh Hạo cùng ngồi lại nói chuyện với nhau kể từ khi anh quyết định tới tranh giành tình cảm của Thái Thu cùng với bọn họ.
" Hai người chắc hẳn cũng đã suy nghĩ về gia thế của gia đình tiểu Thu rồi nhỉ? Cũng đã nghĩ đến thế lực của bọn họ cường đại bao nhiêu rồi đúng không?"
- Trần Cảnh Hạo chậm rãi đặt ra câu hỏi.
" Anh có ý gì?"
- Lâm Ngạo nhíu mày.
" Nói vào vấn đề chính."
- Chính Thiên không kiên nhẫn nêu kiến nghị.
" Được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!