Chương 47: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

" Trịnh đại tiểu thư, tốt nhất là cô nên rời khỏi đây thì hơn."

- Hàn Lâm liếc mắt qua nhìn Trịnh Thu Thủy, nói ra đề nghị. Ý tứ câu nói của anh giống như lời khuyên, nhưng ngữ điệu lại là bắt buộc người khác phải tuân theo. Anh cũng không có ý nghĩmuốncho người phụ nữ này triệt để biết tới thân phận của tiểu công chúa a. Dù sao côtacũng là người ngoài.

Nói vậy cũng không phải anh cho là ba người đàn ông kia là người nhà đâu, chẳng qua là anh không ép được bọn họ rời đi thôi. Ở thế giới này anh đúng là không có bản lĩnh bằng họ, tuy rằng năng lực điều tra thông tin của anh rất tốt ==".

Được rồi, bọn họ cũng không phải người thích bép xép, giữ lại cũng không sao. Cùng lắm thì mấy người này biết thêm được một chút bí mật chứ chẳng thể nào tự đến được St. Martin, coi như anh thực sựlàmngười tốt một lần đi.

" Đây là nhà em gái tôi!"

- Trịnh Thu Thủy rất nghiêm túc nói ra lý do. Tuy rằng người đàn ông này thoạt nhìn rất tốt, côtacũng có ý định lôi kéo anh, nhưng sẽ không dễ dàng nghe lời. Như vậy giống như côtarất ngu ngốc, chính là loại không có đầu óc, là kẻ mê trai. ( Wind: Chứ chẳng lẽ bà không mê trai à?)

" Sắp tới không phải rồi."

- Lần này anh nhìn cũng không thèm nhìn, liền ngắn gọn nói một câu.

Trịnh Thu Thủy nghẹn họng trân trối. Người này…

" Cô mau đi, cô không có tư cách biết đến thân phận thật của tiểu Thu."

- Anh thật sự khôngmuốndùng cái tên này cho tiểu công chúa của anh đâu.

Ruki cũng lạnh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu Thủy, ý tứ xua đuổi rõ ràng, đồng thời lại quay ra mở miệng: " Mấy người cũng nên về hết đi."

" Tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh thì phải?"

- Cảnh Hạo lên tiếng phản đối. Lâm Ngạo cũng đang có ý định lên tiếng phản bác. Chính Thiên vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như tảng băng, cũng không có ý rời đi. Chỉ riêng Thu vẫn cặm cụi nấu nướng, coi như mình không nghe thấy gì, tự đặt bản thân tới vị trí không liên quan tới bọn họ.

" Cô ấy coi như một nửa là người của tộcchúngtôi."

- Hàn Lâm cũng lên tiếng.

" Dù sao thì anh cũng không liên quan."

" Vậy cậu có liên quan à?"

" Đưa côtatrở về là nhiệm vụ của tôi."

" Chỉ sợ không đơn giản như vậy!"

Trịnh Thu Thuỷ quả thật là càng nghe thì càng giống như bị lạc vào trong sương mù. Côtacuối cùng tự ý thức được việc lần này càng biết nhiều thì càng không có lợi cho bản thân, hơn nữa còn khiến mấy người đàn ông này chán ghét chính mình, cho nên thức thời đi khỏi. Trong căn hộ cao cấp chỉ còn lại Thái Thu cùng với năm người đàn ông.

Nghe giọng điệu cùng lời nói của Hàn Lâm, Thu liền biết lần này Ruki tới là vì việc có liên quan tới thân phận thật của mình cho nên liền tắt bếp, nói với Ruki:

"Chúngtara phòng khách nói chuyện."

- Lại quay sang nói với những người còn lại: " Các anh có thể rời khỏi đây một lúc không?"

- Đây là lời đề nghị, không phải thăm dò ý kiến.

Ấy vậy, cả bốn người đều coi như nghe không hiểu ý cô, rửa sạch tay xong liền ra ngồi lên ghế sofa ngoài phòng khách, không ai có ý định rời đi. Lăng Chính Thiên là sợ nếu bản thân rời đi lần này liền sẽ không thể gặp được cô nữa, còn Cảnh Hạo với Lâm Ngạo là chân thànhmuốnhiểu thêm về cô, Hàn Lâm chẳng qua ở lại để xem kịch, góp vui.

Vừa mới ngồi xuống ghế, Ruki liền vào thẳng vấn đề.

" Tôi đã xác định được thân phận của cô, hiện tại liền theo tôi trở về."

- Không hề có chút quanh co, lòng vòng, khó hiểu, ý của anh đều thể hiện trên mặt chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!