Tác giả: Wind
Sáng hôm sau, khi thức dậy Thu cảm thấy đầu mình giống như đang quanh mòng mòng, cảm giác choáng váng ập đến từng đợt. Cảm giác này… khó chịu. Chắc tại hôm qua cô để đầu ướt đi ngủ nên giờ mới thành ra như vậy. Vào lúc giao mùa thời tiết thường có chút thất thường, không cẩn thận liền bị ốm. Vậy mà giờ cô còn để đầu ướt đi ngủ, bị cảm là phải rồi.
Chậc. Chung quy là hôm nay vẫn phải đến công đi. Đoán thời gian dài như vậy, cô còn nghĩ là cuối tuần rồi mà xem đồng hồ thì hôm nay mới có thứ Năm. Rơi lệ ~ing.
Chống tay trái xuống giường, Thu cố gắng lết xác ra khỏi nệm ấm chăn êm, uể oải đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Có lẽ là do bị bệnh nên hiệu suất làm việc của cô khá thấp, đánh răng rửa mặt và thay đồ không thôi mà đã mất đến hơn nửa tiếng.
Hôm nay cô thật không muốn ra khỏi nhà a! Có thể ở lì trong phòng đương nhiên là sẽ càng tốt hơn. Nhỡ ra ngoài lại gặp phải Ruki thì cô biết đối mặt với anh như thế nào đây? Hôm qua là do hai người nói chuyện trong bóng tối nên cô không nhìn được mặt anh, giờ mà thấy anh, chắc cô chỉ có nước chạy thục mạng. Nhưng mà nếu làm vậy thì rất… mất hình tượng a~ Phản ứng như vậy không phải nói rõ rằng cô có tật giật mình sao?
Mà cô thì đâu có lỗi gì với anh chứ.
Hơn nữa, với tình trạng sức khỏe của cô hiện nay, đi vững còn khó chứ nói gì đến chạy cơ chứ! Quá thảm! Cô đúng là càng sống càng thụt lùi mà >_
Dù có tận tâm đi than trời trách đất thế nào, bát cơm manh áo của cô hiện nay phần lớn đều nhờ vào tiền lương của công việc phiên dịch viên tại Thịnh Thế. Hôm trước cô đã về sớm, hôm nay mà còn nghỉ hay đến muộn nữa thì chắc chắn cô thảm rồi. Vậy nên, bạn học tiểu Thu, bạn vẫn là cố gắng duy trì công sức mà đến công ty đi, đừng oán trách ông trời nữa.
Người ta không có nghe thấy gì đâu =))).
Mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp, tinh thần cũng không chút phấn chấn, Thu cầm theo chiếc túi xách mà theo cảm nhận của cô hiện tại là nặng ngàn cân, đi đến trạm xe buýt để tới công ty. Không biết có phải là cô được ông trời thương xót hay không lại trong cái rủi có cái may, bạn học Trần Cảnh Hạo lại chăm chỉ chờ cô trước cửa chung cư và nói sẽ đưa cô đi làm.
Đang trong tâm trạng khá nhẹ nhõm vì không đụng mặt với Ruki, lại không muốn chen chúc trên xe buýt đông nghẹt người, cô liền đồng ý.
Theo như cô nhận thấy, có lẽ là bởi vì thái độ xa cách của cô nên Trần Cảnh Hạo và các nam chính khác mới hết lần này tới lần khác cùng cô dây dưa. Bọn họ ấy à, đều không phải là một lũ nam nhân luôn được người khác chào đón sao? Khi trước Thái Thu cũng vẫn luôn nhiệt tình bám dính bọn họ nhưng lại bỗng quay ra đối xử lạnh nhạt, xa cách, còn có né tránh. Mà đàn ông thì ai mà có thể bình thản trước sự thay đổi như vậy.
Một người mà hôm trước còn mặt dày vô sỉ bám riết lấy mình mà hôm sau đã ngay lập tức trở mặt, đối xử với hắn lạnh lùng, khách khí giống như họ chưa từng quen biết, có người nào mà không thấy khó chịu. Hơn nữa, đàn ông là một loại sinh vật có sở thích rất kì lạ. Thứ gì dễ dàng lấy được, có lẽ họ sẽ không biết quý trọng, còn đối với những thứ khó chinh phục, họ lại muốn có bằng được. Mà đối với bốn người đàn ông xuất sắc như các nam chính, dục vọng chinh phục của họ lại càng lớn hơn.
Nếu đã như vậy, sao cô còn tốn công tốn sức đi trốn tránh bọn họ làm gì? Có người cho mình quá giang đến công ty, vừa không phải đứng đợi, không phải chen chúc, lại vừa không mất tiền, đồ đạc cũng được an toàn, ngu gì mà cô lại không đi.
--- ------ ---
Trog xe, người đàn ông thoáng liếc nhìn cô gái ngoài ghế sau qua gương chiếu hậu. Mày anh khẽ nhíu lại.
Sắc mặt cô hôm nay sao lại kém như vậy? Còn bộ dạng đăm chiêu, chán nản kia là gì?
Mới hôm trước cô còn tốt nhự vậy, vì cái gì mà mới một ngày không gặp, cô đã biến thành bộ dạng này. Trong quá thiếu sức sống. Hơn nữa, những lần trước, khi đi cùng anh, cô vẫn luôn trưng ra bộ mặt thờ ơ, lạnh nhạt mà hôm nay lại bày ra bộ dạng mệt mỏi, sầu bi như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng không quen, còn có, khó chịu. Thà cô cứ giữ nguyên thái độ lạnh lùng của lúc trước còn tốt hơn tình trạng hiện tại.
Hai hàng lông mày của Trần Cảnh Hạo đã nhíu lại đến mức đủ để kẹp chết một con ruồi. Cô nàng này, anh ngày càng không thể hiểu nổi cô. Ý nghĩ đó khiến anh nảy sinh cảm giác không an toàn. Mà anh, tuyệt đối không có chút hảo cảm nào với tình trạng đó. Thật khó chịu.
Nếu là ngày thường, có lẽ anh sẽ quen với bầu không khí im lặng giữa hai người nhưng hôm nay, nó dương như bị đè nén bởi một thứ vô hình nào đó, khiến không khí trở nên thật áp lực, nặng nề, ít nhất là anh có cảm giác đó.
" Này, tôi đâu có mang cô đi bán đâu mà vẻ mặt cô lại bi thảm như vậy chứ!"
Trần Cảnh Hạo không phải người thích nói, cũng không thích chủ động bắt chuyện với người khác và đương nhiên, anh không thích đùa. Nhưng mà cứ nhìn cô suy sụp như vậy, anh sẽ phát điên vì buồn bực mất.
Nghĩ như vậy, Trần Cảnh Hạo có chút giật mình. Hai tay đang nắm lấy vô lăng siết chặt lại, có vẻ hơi run lên. Anh bị chính suy nghĩ của bản thân dọa sợ. Tâm trạng của Trịnh Thái Thu ra sao thì có liên quan gì đến anh chứ?
Hơi mím môi, anh có chút hối hận vì câu nói ban nãy của mình. Tuy nhiên, anh quả thực có chút mong chờ vào việc cô sẽ lên tiếng. Như vậy, anh sẽ có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, cảm giác đó rất tốt.
Thu đúng là đã nghe được câu nói đùa đột ngột của Cảnh Hạo nên liền tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh. Cô còn không biết người đàn ông này biết nói đùa đâu! Chẳng phải anh ta không thích nói chuyện sao? Chẳng lẽ nam chính này muốn lật đổ chính quyền chuyên chế của tác giả rồi? Không thể nào a!
" Ba… Bác sĩ Trần, anh… anh có khỏe không?"
Cô là một người có lương tâm, là một công dân rất lương thiên và vô cùng tốt bụng, người khác có ân với cô, cô sẽ báo đáp a~ Trần Cảnh Hạo này dù gì cũng cứu cô lúc cô bị ngất vào mấy tuần trước. Cho nên, nếu anh ta không được khỏe thì cô cũng nên hỏi thăm một chút nhỉ? Dù tình cảnh của cô lúc này dường như chẳng có gì tốt, cô cũng đang ốm đó.
Cảnh Hạo có vẻ như đang chăm chú lái xe nhưng thực ra tai anh vẫn luôn dỏng lên để nghe câu trả lời của cô. Vừa nghe thấy câu hỏi của cô, trên trán anh lập tức xuất hiện ba vạch đen khả nghi. Tức tối nghiên răng, Trần Cảnh Hạo có chút tức giận. Anh đúng thật là điên rồi nên mới đi hỏi thăm cô nàng thần lôi này. Rõ ràng bản thân có ý tốt hỏi thăm sức khỏe của cô, cô còn nghi ngờ anh đầu óc không được bình thường.
TMD! Cô báo đáp ý tốt của ông đây như vậy hả!?
Vậy là bạn học nào đó thường ngày thật bình tĩnh khiến cho Lăng Chính Thiên cũng phát bực, hôm nay rốt cuộc cũng biết thế nào là tức giận. Cảnh Hạo nghiến răng nghiến lợi lườm Thu một cái sắc lẻm như muốn lột da cô, làm cô được một phen sợ hãi rụt đầu lại, lông gà lông vịt nổi lên từng đợt. Ánh mắt này thật đáng sợ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!