Chương 15: Vô đề

Trong căn phòng vip của Bar Night, một cười đàn ông đang điên cuồng nốc hết ly rượu này tới ly rượu khác. Nhìn anh ta giống như đang uống nước lã vậy. Tuy nhiên, nhìn những vỏ chai rượu rơi đầy trên sàn nhà và trên bàn, người ta liền biết được sự thật. Hơn nữa, điều khiến người khác phải khiếp sợ chính là những chai rượu đó đều là rượu mạnh.

Từng ngụm Brandy được Quân Lâm Ngạo thản nhiên nuốt xuống, chai rượu vốn đầy ắp cũng dần nhìn thấy đáy.

Tuy vị giác đã tê liệt nhưng nỗi đau đớn trong lòng vẫn không hề giảm đi. Ngày hôm nay cũng giống như những buổi chiều khác trong tháng, đúng 5 giờ chiều anh đã gác lại tất cả công việc ở công ty để đến tìm cô. Nếu là những ngày trước, chào đón anh chính là vẻ mặt chán ghét cùng phiền phức của cô. Những lần như vậy, anh đều cố gắng lơ đi mà mặt dày bám theo cô bởi một điều cơ bản, giới trẻ hiện nay có câu:

Đẹp trai không bằng chai mặt a~ Tuy nhiên, quà chào đón mà cô dành cho anh trong ngày hôm nay lại là cảnh tượng cô đang hoan ái cùng một người đàn ông khác. Nhưng điều này cũng không khiến anh suy sụp đến mức này. Chính anh cũng hiểu rằng với một tên đàn ông lăng nhăng như anh thì đều không có quyên phán xét về trinh tiết của người khác. Điều khiến anh đau đớn là cô lại tình nguyện giao lần đầu của cô cho một người đàn ông khác ngay trước mặt anh.

Quân Lâm Ngạo vẫn còn nhớ như in sự việc xảy ra trong buổi tối một tháng trước, khi anh đến thông báo với cô quyết định hủy hôn của mình. Lúc đó, dù hai người xảy ra quan hệ nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, mà thái độ của cô cũng phản kháng quyết liệt. Anh nhớ rõ, dù có bị dục vọng giày vò đến khổ sở, cô cũng không nguyện thân mật cùng anh. Vậy mà lần này cô nhu thuận như vậy, thuận theo như vậy. Trong lúc đó anh vẫn nghe rõ ràng lời thỏ thẻ của cô, cô gọi người kia là Ruki.

Người đó… chính là người bạn trai mà cô đã nhắc tới sao? Đó là người khiến cô kiên quyết muốn từ hôn với anh? Anh ta… trở về rồi?

Quân Lâm Ngạo nở nụ cười chua xót. Tiếng rên rỉ cùng những tiếng thở dốc đầy ái muội của hai người kia giống như những chiếc dao găm sắc nhọn từng nhát, từng nhát, tần nhẫn đâm sâu vào trái tim anh khiến máu chảy đầm đìa, đau đến tê liệt. Rất muốn lao vào trong tách hai người đó ra nhưng… anh có tư cách sao? Suốt một tháng trời, anh mặt dày bám lấy cô mong có thể vớt vát được một chút tình cảm của cô đối với anh nhưng sau tất cả những cố gắng đó, đổi lại, thứ anh nhận được vẫn chỉ là ánh nhìn đầy ghét bỏ, sự lạnh lùng và xa cách của cô.

Nghĩ đến những việc này, tâm trạng anh càng tụt dốc không phanh. Vì vậy, những chai rượu mạnh dường như biến thành nước lã mà liên tiếp trôi xuống cổ họng. Rất nhanh, hơn chục chai Brandy, Vodka cùng Whisky đã hết sạch, bị vứt lăn lóc trên thảm nhung. Ý muốn ban đầu của anh là tự chuốc say bản thân để tạm thời quên đi hiện thực nhưng càng uống, hình ảnh cô nằm dưới thân một người đàn ông khác mà phát ra những thanh âm kiều mị như muốn bức anh đến phát điên.

" Choang!"

Tiếng đổ vỡ đột ngột vang lên trong sự tĩnh lặng của căn phòng khiến người phục vụ phải giật mình, hiển nhiên là bị hành động của anh dọa sợ. Nhưng rất nhanh, nam phục vụ liền lấy lại được bình tĩnh, đi tới thu dọn những mảnh vỡ của chai Vodka mà Quân Lâm Ngạo mới ném vỡ vào khay rồi đứng sang một bên.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, đôi mắt đào hoa, tỉnh táo thường ngày của Quân Lâm Ngạo đã sớm bị sương mù bao phủ, lờ đờ không có ánh sáng. Hai tròng mắt đỏ ngầu lên trông có phần đáng sợ. Miệng anh không ngừng nhắc đi nhắc lại câu " Tại sao?", như để hỏi chính mình, lại giống như muốn hỏi một người khác.

Dù tửu lượng của Quân Lâm Ngạo rất cao nhưng thực sự hôm nay anh đã uống hết quá nhiều rượu, hơn nữa lại đều là rượu mạnh cho nên bất tỉnh là điều không thể tránh khỏi. Thấy anh gục đầu xuống bàn, người phục vụ đứng bên cạnh rất tỉnh táo và nhanh nhẹn cầm chiếc điện thoại để trên ghế của anh, tìm cách liên lạc với người quen của Quân Lâm Ngạo để tới đưa anh đi.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của anh lại sáng lên khiến người phục vụ còn đang lúng túng không biết xử lí mật khẩu máy anh như thế nào mừng như bắt được vàng, vội nghe máy.

" Ngạo, anh đang ở đâu vậy? Sao muộn như vậy rồi anh vẫn chưa về nhà? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"

Giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe cách gọi thân mật của cô ta, hiển nhiên là người phục vụ cho rằng đó là một người rất thân với Quân Lâm Ngạo nên liền thông báo tình hình cụ thể và nhờ người kia tới mang anh về.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Trịnh Thu Thủy đã có mặt tại phòng vip của Quân Lâm Ngạo, lẽ dĩ nhiên người gọi điện đến khi nãy là cô ta. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của anh, lông mày cô ta kín đáo nhíu lại một chút rồi lại bày ra vẻ lo lắng cùng đau lòng. Nam phục vụ hơi ngẩn người ra khi thấy một người đẹp theo kiểu dịu dàng, yếu ớt như vậy lại xuất hiện trong quán Bar nhưng rất nhanh anh ta liền tỉnh táo lại.

Người ta là đến đón người, không phải là đến để chơi bời.

Dưới sự giúp đỡ của phục vụ, Trịnh Thu Thủy thành công đưa được Quân Lâm Ngạo ra xe. Khi đã để anh ngồi ổn định tại ghế sau, cô ta liền quay lại thanh toán rồi trở lại xe. Không có được bằng lái giống như Thái Thu bởi từ lớn đến bé, bất cứ là đi đâu, Trịnh Thu Thủy cũng đều có tài xế riêng nhưng giờ đã khuya, để đảm bảo vỏ bọc lương thiên của mình, cô ta sẽ " không nỡ" đánh thức tài xế mà đành phải thuê taxi đến đón anh.

Trong suốt quá trình ngồi trên xe, tuy anh có thỉnh thoảng lẩm nhẩm một vài câu nhưng chung quy cũng được coi là khá yên phận so với những người say rượu khác.

Vì trước khi đi đón anh, Trịnh Thu Thủy đã có thông báo cho ông bà Quân biết nên khi hai người họ tới cổng Quân gia đã có người đứng chờ sẵn ở cổng để mở cửa và giúp Trịnh Thu Thủy dìu Quân Lâm Ngạo vào nhà. Lúc vào tới phòng khách, hai vợ chồng Quân gia đã đợi sẵn ở đó.

" Thằng bé này lớn rồi mà vẫn còn không biết kiềm chế bản thân, lại chạy đi uống nhiều như vậy, đến khuya cũng không biết đường về. Thật là…"

Quân phu nhân nhìn đứa con trai cưng của mình, thấy bộ dạng say quắc cần câu của anh thì khẽ thở dài, nhỏ tiếng trách móc.

Trịnh Thu Thủy nghe bà nói xong thì nhỏ nhẹ khuyên.

" Dù sao cũng đã muộn rồi, cháu dìu anh ấy lên phòng đã, hai bác nghỉ ngơi trước đi ạ. Giờ đã khuya rồi, hai bác làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, nên đi nghỉ sớm thì hơn ạ".

" Vậy làm phiền cháu nhé!"

" Có phiền gì đâu bác, là do cháu tự nguyện mà".

Trịnh Thu Thủy khẽ lắc đầu. Bộ dạng này muốn có bao nhiêu nhu thuận liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu tốt bụng cũng có thể đáp ứng a~

________ Ta là phân cách tuyến________

Đặt Quân Lâm Ngạo nằm ngay ngắn trên giường xong, Trịnh Thu Thủy vào nhà tắm lấy chiếc khăn ướt ra lau mặt cho anh tiện thể nhận luôn cốc đồ uống giải rượu mà người giúp việc đưa cho. Dáng vẻ này chính là kiểu phụ nữ gia đình tiêu biểu a~

Cô ta lay lay người anh, gọi nhỏ vài tiếng khiến Quân Lâm Ngạo trở mình, khó chịu mở mắt. Chất cồn khiến mắt anh hoa lên, gương mặt của Trịnh Thu Thủy trong mắt anh lại biến thành Thái Thu khiến sắc mặt anh lập tức hòa hoãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!