Chương 7: Chẳng lẽ điên rồi?

"Thiêm Y!"

"Vân sư muội!"

Từ Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào Vân Thiêm Y rồi nói với Vân Kế: "Ông nói nó ngốc ư, nhìn thế này mà bảo ngốc à, chẳng biết bên trong còn ma mãnh thế nào nữa!"

Cơn đau lan khắp cả người Vân Thiêm Y, thậm chí nàng đã bắt đầu ù tai, gần như không nghe thấy Từ Thanh Thư đang nói cái gì, chỉ lại hỏi một lần: "Ông có dùng kiếm không?"

"Được! Vậy ta sẽ dùng kiếm đấu với ngươi!"

Từ Thanh Thư rút bao kiếm của mình ra.

Vân Thiêm Y nở một nụ cười khẽ.

Minh Hàn Đăng không kìm được ngây ra.

Từ khi xuống trụ thông thiên, sắc mặt Vân Thiêm Y vẫn luôn lạnh lùng như băng, không hề dao động chút nào.

Vốn nàng sở hữu ngoại hình vô cùng xinh đẹp, chỉ khẽ nhếch miệng thôi cũng đủ làm người ta xiêu hồn, thu hút không ít ánh mắt của đệ tử trong sân.

Vân Hương Diệp căm giận nói: "Cũng chỉ hơn vài phần tư sắc mà thôi, tỷ của ta mới là người tài mạo song tuyệt!"

Vân Hoa Noãn phớt lờ muội muội mình.

Toàn bộ sự chú ý của nàng ta đều dồn hết vào Chân Long Thú Nguyên trên tay, ngay cả Minh Hàn Đăng mà nàng ta vẫn luôn yêu thích đang đứng ra che chở cho Vân Thiêm Y, nàng ta còn chẳng để tâm, chứ đừng nói đến mấy thứ linh tinh khác.

Vân Thiêm Y càng không chú ý tới những thứ này, phần lớn tinh thần của nàng đều tập trung để nhẫn nhịn cơn đau, phần nhỏ còn lại kéo một kiếm hoa, làm tư thế mời với Từ Thanh Thư.

Thú tu ngoài việc tập trung vào ngự thú, 

còn lại đều phải kiêm tu thêm một thứ khác.

Quả thực Từ Thanh Thư dùng kiếm nổi danh xa gần trong Thiên Hạc Tông, thậm chí từng có giai thoại về việc Kiếm tu môn phái nhỏ mời ông ấy tới dạy kiếm thuật.

Ông ấy nhảy lên, vung tay ra một chiêu "Bắc vọng phất vân", mũi kiếm sắc bén đâm thẳng tới mặt Vân Thiêm Y.

Vân Thiêm Y điểm nhẹ mũi chân nghiêng người ngăn lại, hai bao kiếm va vào nhau không hề vang lên tiếng đinh tai nhức óc như khi dùng thân kiếm đánh nhau, mà chỉ có một loạt tiếng coong coong. Từng tiếng nối tiếp nhau, trên đài thí luyện to lớn chỉ còn lại âm thanh này.

Dường như trong trời đất không còn nơi nào khác.

Vân Thiêm Y không còn cảm thấy đau đớn nữa. Trong mắt nàng chỉ có Từ Thanh Thư và kiếm của ông ấy. Trong lòng có kiếm, đến vỏ kiếm cũng có kiếm ý.

Hay!

Hay cho một chiêu "kết thúc ngàn dặm"!

Đây là thức thứ tư của Bắc Vọng kiếm pháp do nàng tạo ra, nói về sự uyển chuyển nhẹ nhàng mà linh động. Đây vốn là kiếm pháp tạo ra cho phái nữ, hoàn toàn không thích hợp với nam giới trung niên như Từ Thanh Thư. Tuy rằng Từ Thanh Thư không có sự uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng sự linh động đã luyện đến mức cực hạn!

Kiếm đâm mười hai chỗ, đâu đâu cũng là sát chiêu!

Tuyệt! Rất tuyệt!

Ý cười của Vân Thiêm Y càng sâu hơn, đương nhiên nàng sẽ không bị kiếm thức do mình tạo ra đánh bại, nhưng thông qua cách Từ Thanh Thư dùng kiếm, nàng đã thấy được một khả năng mới!

Mà Từ Thanh Thư thì không vui vẻ như nàng.

Trong lòng ông ấy càng hoảng hốt hơn.

Sao có thể, sao có thể!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!