Trong lúc Vân Thiêm Y còn đang hồi tưởng lại mười sáu năm này, Liễu Vạn Linh đã phản ứng lại trước.
Bà ta không thể chần chừ, vì để có được Chân Long Thú Nguyên mà bà ta và Vân Hoa Noãn đã mưu tính rất nhiều năm, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ cơ hội lần này!
Nhìn Vân Thiêm Y dần dần tỉnh táo lại, Liễu Vạn Linh nhanh chóng tính kế xoay chuyển, nếu để Vân Kế quay lại thấy Vân Thiêm Y đã tỉnh táo, ông nhất định sẽ không chịu khoét thú nguyên của Vân Thiêm Y nữa!
Chi bằng... Thừa dịp loạn lạc, g**t ch*t Vân Thiêm Y!
Kiếm khí đầy sức uy h**p khiến bà ta không thể động đậy đã biến mất, Vân Thiêm Y đang ở ngay bên cạnh, hai tay còn bị xiềng xích ràng buộc, bây giờ không giết còn đợi tới khi nào!
Liễu Vạn Linh lật cổ tay áo, một thanh chuỷ thủ hình con bướm lập tức trượt vào lòng bàn tay, bà ta xoay người phóng về phía cổ Vân Thiêm Y!
Chín phách của Vân Thiêm Y đã hợp thành hồn, mặc dù thân thể chuyển thế đầu thai nhưng bên trong vẫn là vị kiếm tôn đã tu hành hai vạn năm nghìn năm đạt tới đỉnh cao kiếm đạo kia, hiển nhiên vô cùng nhạy bén với sát khí, Liễu Vạn Linh còn chưa kịp ra tay, chỉ vừa có ý niệm hơi lộ sát khí đã bị Vân Thiêm Y nhận ra.
Vân Thiêm Y hơi cử động hai tay, xích sắt khóa chặt nàng vào trụ thông thiên đã sớm trở nên mỏng manh sau đợt thiên lôi và cuộc chiến với Yêu tu, nàng chỉ lắc nhẹ một cái đã biến thành bột mịn. Trong khoảnh khắc nàng nhảy lên rồi tiếp đất, đòn công kích của Liễu Vạn Linh cũng đánh trượt vào khoảng không.
Đánh lén thất bại khiến khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vạn Linh trở nên dữ tợn: "Ngươi...!"
Chưa nói dứt câu, bà ta đã bị Vân Thiêm Y đánh bay trên đất!
Toàn bộ động tác rất lưu loát như nước chảy mây trôi, song trên thực tế đầu óc Vân Thiêm Y vẫn đang trong trạng thái hỗn loạn mơ hồ, đây đều là bản năng của nàng.
Là bản năng mà nàng đã chăm chỉ luyện tập suốt hơn hai vạn năm qua, chưa hề nghỉ một ngày, chưa bao giờ để kiếm rời tay.
Kết thúc một loạt chiêu kiếm, suy nghĩ của Vân Thiêm Y càng thêm minh mẫn, nàng thu lại vỏ kiếm, vừa mới nhìn về phía Liễu Vạn Linh thì chợt nghe được một tiếng thét chói tai: "Mẫu thân ——!!"
Vân Thiêm Y quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn vội vàng lảo đảo bò về phía bên này.
Bởi vì tiếng thét chói tai của nàng ấy, toàn bộ người trên đài thí luyện Huyền Nhạn lập tức tập trung về phía Vân Thiêm Y đang cầm vỏ kiếm và Liễu Vạn Linh vừa bị nàng đánh ngã xuống đất.
Liễu Vạn Linh lập tức nắm bắt cơ hội, dựa vào người Vân Hương Diệp đang lao tới đỡ lấy bà ta.
Vân Hương Diệp thấy mẫu thân ngã xuống đất thì vừa sợ vừa giận, tuy nàng ấy sợ Yêu tu tứ phẩm, cũng bị kiếm khí của kiếm tôn áp chế mà cúi đầu quỳ lại, nhưng đối mặt Vân Thiêm Y, nàng ấy vẫn chướng mắt như cũ: "Yêu nữ nhà ngươi muốn làm gì, có phải muốn nhân cơ hội này giết mẫu thân ta không!"
Liễu Vạn Linh yếu ớt kéo Vân Hương Diệp lại, giả vờ trách mắng: "Đừng có nói bậy, Yêu tu trên người Thiêm Y đã bị giết rồi, đây... Khụ khụ, không phải yêu nữ, là Vân đại tiểu thư của Thiên Hạc Tông chúng ta, chưa kể con bé cũng đã khỏi bệnh ngốc rồi."
"Hừ!" Đầu óc Vân Hương Diệp vốn đơn giản, nói năng không hề suy nghĩ nhưng vừa hay hợp với ý đồ của Liễu Vạn Linh: "Cái gì mà không phải yêu nữ? Không lẽ Yêu tu không còn thì những người nàng ta từng giết có thể sống lại sao? Tội nghiệt nàng ta tạo ra chẳng lẽ không cần gánh vác? Chưa kể, ngốc là trời sinh, không phải bệnh, sao lại nói là khỏi bệnh, bây giờ còn chưa biết thứ gì đoạt xá nàng ta đâu!"
Vừa nói dứt lời, mọi người trong môn phái đứng trên đài thí luyện đều hoảng hốt.
Quả thật là vậy!
Khoan nói tới chuyện những sát nghiệt này rốt cuộc sẽ tính lên đầu ai, trên dưới Thiên Hạc Tông không ai không biết Vân Thiêm Y sinh ra đã là kẻ ngốc, chứ không phải vốn thông minh rồi gặp biến cố mà ngây dại.
Kẻ ngốc trời sinh, sao có thể đột nhiên thông minh được!
Nhất thời, tất cả mọi người kể cả Vân Kế đều nhìn chằm chằm Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chậm rãi nhìn từng người một, bất cứ ai bị nàng nhìn chằm chằm, cho dù tu vi cao thấp thế nào đều vô thức quay đầu đi, không người nào dám đối mặt thẳng thắn.
Tuy cả người nữ tử này máu me be bét, nhưng đôi mắt lại sắc sảo ẩn chứa sự sắc bén rõ ràng, giống như chỉ cần chạm mắt là có thể bị nàng nhìn thấu.
Gương mặt Vân Thiêm Y hoàn toàn vô cảm, thoạt nhìn rất lạnh lùng bình thản.
Nhưng trong đầu nàng chỉ quanh quẩn một câu.
Các người là ai?
Nàng đã sắp xếp xong những mảnh ký ức trong đầu mình, nhưng thật sự không có bất cứ ấn tượng nào về Vân Hương Diệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!