Chương 49: Quân đã hóa thành người khác, khanh lại thành xương trắng

Kiếm khí hóa thành mặt kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện theo bước chân của Vân Thiêm Y, đưa nàng lên tận trời cao.

Trong chớp mắt, Vân Thiêm Y đã nhảy đến chỗ đầu lâu của Cổ Long.

Chỉ riêng cái đầu lâu nằm trên mặt đất đã lớn bằng một nửa Thiên Hạc Tông, còn cao như ngọn núi, mà những thứ này lại chưa từng được ai phát hiện, các môn phái Thú tu ra vào núi Quan Vân vậy mà không một ai từng bước vào mộ địa Long Cốt, chứng tỏ một điều.

Nơi đây thật sự là một bí cảnh, là ảo cảnh của Ứng Long sau khi ngã xuống biến thành.

Bọn họ đã được truyền tống thẳng vào bí cảnh của Ứng Long thông qua Vạn Vật Huyễn Linh Trận!

Không hổ là Vạn Vật Huyễn Linh Trận, chỉ cần có cơ duyên, cho dù là chân trời góc bể nó cũng có thể truyền tống người đến.

Nghĩ kỹ lại, năm xưa nàng gặp Ứng Long chính là nhờ Vạn Vật Huyễn Linh Trận, đưa Ứng Long còn đang là tam phẩm vào Lưu Ly Ảo Cảnh của nàng.

Sau đó Vân Thiêm Y đã đặt tên cho ngài để ngài ở bên cạnh bầu bạn với mình, gọi ngài là Sương Hồng, vì toàn thân Ứng Long đều lấp lánh ánh bạc, chỉ có vài mảnh vảy ở cổ là đỏ tươi.

Trước khi Vân Thiêm Y phi thăng một trăm năm, tộc Ứng Long vừa đúng vào thời kỳ sinh sản một nghìn năm có một, tộc Rồng rất khó sinh sản, thời kỳ sinh sản chỉ có một trăm năm, thậm chí trong toàn bộ thời kỳ sinh sản có thể không có một quả trứng rồng nào ra đời.

Tuy Sương Hồng muốn ở lại bên người Vân Thiêm Y, nhưng cuối cùng bị nàng khuyên trở về tộc đàn.

Nàng tưởng rằng chỉ là một cuộc chia ly tạm thời, ai ngờ khi gặp lại, quân đã hóa thành người khác, khanh lại biến thành xương trắng.

Có lẽ đây chính là đời người khó đoán, thiên đạo vô thường.

Vân Thiêm Y nén cảm xúc bi thương, từ từ dừng lại ở hốc mắt xương trắng như hang động.

Ở đây, nàng cảm nhận được một chút dao động nhỏ.

Lúc nàng đáp xuống thì không còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa.

Theo sau đó, là sát ý ập đến.

Rất mãnh liệt, nhưng cũng... Không tính là mạnh.

Vân Thiêm Y nhẹ nhàng vung kiếm đã hóa giải được những linh khí đó.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ...

Trong lòng nàng mơ hồ dấy lên nghi ngờ, nhưng không dám khẳng định, sợ rằng chỉ là vui mừng hão huyền, nhưng nhịp tim trong lồng ngực lại không thể lừa dối.

Vân Thiêm Y đi nhanh vài bước, rồi chuyển sang chạy chậm, linh áp ngày càng mạnh mẽ ập về phía nàng nhưng đều bị nàng bỏ mặc.

Ở đây!

Nàng giơ cao kiếm Long Minh, lớn tiếng hét: "Phá!"

Rắc!

Rắc rắc!

Từ không trung vang lên vô số âm thanh vỡ vụn, mặc dù mắt thường không nhìn thấy nhưng Vân Thiêm Y biết, đó là âm thanh của thuật pháp ảo giác bị phá hủy.

"Đừng tới đây!" Một ý thức non nớt quét qua thức hải của Vân Thiêm Y, nàng mở to mắt.

Quả thật.

Quả thật.

Cùng với sự xuất hiện của thần thức là thân hình nhỏ nhắn của một đứa bé loài người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!