Chương 48: Vì sao chỉ mỗi ta nghe được!

Hạ Chí còn chưa kịp phản ứng, Hồng Dược đã kéo tay Vân Hương Diệp lại: "Có, có thi trùng à…"

Vân Hương Diệp nhướng mày: "Ngươi sợ à?"

Hồng Dược vô thức lắc đầu, sau đó lại do dự gật đầu: "Lúc ta sống cùng nghĩa mẫu ở trong thôn, mỗi khi đến tiết Thượng Tỵ* hay tiết Hàn Y**, xung quanh mồ mả sẽ xuất hiện rất nhiều thi trùng… Những lúc đó nghĩa mẫu không cho phép bọn ta ra ngoài, người lớn trong thôn đều sẽ đốt cỏ ngải để diệt trùng."

*Tiết Thượng Tỵ: ngày lễ diễn ra vào mùng 3 tháng 3 âm lịch, sau này trở thành một phần của Tết Thanh Minh.

**Tiết Hàn Y: ngày lễ diễn ra vào mùng 1 tháng 10 âm lịch, hay còn gọi là lễ thay áo lạnh. Trong ngày này, người dân sẽ chuẩn bị vàng mã và đồ cúng, bảo vệ các linh hồn khỏi cái lạnh mùa đông.

Dường như cô bé nhớ đến hình ảnh sởn tóc gáy nào đó mà run lập cập, càng nép sát vào người Vân Hương Diệp hơn.

Vân Hương Diệp chưa từng chứng kiến, cho dù có tưởng tượng cũng không thể hình dung ra hình dáng gì, mà bản thân nàng ấy cũng rất tò mò: "Nghĩa mẫu của ngươi vẫn ở trong thôn à, bà ấy là phàm nhân bình thường ư?"

"Ừm… Không." Hồng Dược nói: "Bà là tu sĩ, có điều là tán tu, tán tu trong thôn bọn ta phần lớn là vì muốn bảo vệ thôn chứ không mong sẽ tu ra kết quả gì."

Mặc dù có thể dựa dẫm vào tông môn gần đấy, nhưng chuyện lớn có thể nhờ, còn mấy việc như diệt thi trùng trừ dã thú, đâu thể suốt ngày tìm tông môn mãi. Nhưng phàm nhân thuần túy lại không có năng lực bảo vệ bản thân, cho nên tán tu mới càng lúc càng nhiều.

Tông môn cũng có ý nâng đỡ tán tu đôi phần, ai có thiên phú thì đưa vào tông môn, ngoài ra cũng sẽ chỉ đạo việc tu hành đôi chút, dạy một số thuật pháp thực tế, thôn trấn càng an toàn thì tông môn càng bớt lo.

Vân Thiêm Y không quay đầu lại, nàng nói: "Mộ địa Long Cốt không có thi trùng, đều bị long khí ép cho tan thành mây khói cả rồi."

Hồng Dược thở phào một hơi, song vẫn tiếp tục nắm tay Vân Hương Diệp.

"Ngươi thích nhõng nhẽo thật đấy." Vân Hương Diệp ngoài miệng móc mỉa, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Hồng Dược.

Nếu nàng ấy có một người muội muội, e rằng cũng sẽ thế này.

"Ta nói này…" Hạ Chí nãy giờ không thể xen vào cuộc đối thoại của hai tỷ muội, giờ mới tìm được cơ hội nói chuyện: "Bên cạnh thi trùng, mọi người có nghe thấy… Ừm… Âm thanh kỳ lạ gì không?"

"Âm, âm thanh gì?" Tay còn lại của Hồng Dược chạm vào chuôi kiếm.

Mộ địa Long Cốt không quá yên ắng, trăm dặm không có sinh linh nào là một chuyện, nhưng không phải chỉ sinh linh mới có thể tạo ra tiếng động.

Lúc nào cũng có tiếng gió lùa qua, còn có tiếng ma quỷ gầm gừ thoắt ẩn thoắt hiện, rồi linh áp gào rú từng đoạn ngắt quãng không ngừng.

Vân Thiêm Y căng tai, nàng và Thố Vinh mẫn cảm với âm thanh hơn, vậy mà rất khó nghe ra có âm thanh kỳ lạ nào trong số những âm thanh này.

Vân Hương Diệp và Hồng Dược cũng căng lỗ tai, một người nói: "Có tiếng gió rất lớn."

Một người nói: "Là, là tiếng quỷ kêu à?"

Hạ Chí nuốt nước bọt: "Không lẽ, không lẽ chỉ có mình ta nghe được, có, có tiếng khóc của trẻ con đó!"

"Không thể nào." Vân Hương Diệp lập tức phản bác: "Không phải sinh linh ở mộ địa Long Cốt chết hết rồi à?"

Giọng nói của Hồng Dược xen lẫn chút run rẩy: "Có phải là quỷ… Quỷ đang khóc không?"

Mộ địa lớn như vậy, khả năng không chỉ có mỗi kẻ ác táng thân, nhất định cũng có người vô tội, cũng sẽ có trẻ con non nớt.

"Xung quanh thôn bọn ta cũng có nghĩa địa rất lớn, nghĩa mẫu từng dạy ta về các loại quỷ, có quỷ sống, quỷ lang thang… Hai loại này không cần diệt trừ, chỉ cần dẫn chúng về đường luân hồi là được."

Vân Hương Diệp hỏi: "Dẫn đường thế nào?"

Hồng Dược nói: "Các Trận tu có bán phù trận Luân Hồi Pháp Trận, mở trận đó là có thể truyền tống quỷ hồn đi."

Vân Hương Diệp: "..."

Trận tu có ích vậy cơ à? Có phải nàng ấy không nên tu kiếm, mà theo Vân Thiêm Y làm Trận tu luôn không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!