Chương 47: Kiếm Đế ngã xuống, Chân Long tuẫn đạo

Thố Vinh thấy khóe miệng nàng đã trào máu, giơ tay muốn lau giúp nhưng lại thấy Vân Thiêm Y lắc đầu.

Nàng vẫn có thể kiên trì.

Tu sĩ tu hành, tu thân, tu thần, tu đạo, bất luận tu như thế nào đều là tu thân mình, đó mới là tu.

Linh khí của người khác, cho dù là đồng đạo cũng không thể hấp thu, huống chi là khác đạo.

Cũng không phải Vân Thiêm Y đang hấp thu, nàng đang muốn ngưng kết những linh khí này lại nén thành linh khí đan, tồn tại trong nội hải đan điền, chờ sau khi mở ra Lưu Ly Ảo Cảnh thì sẽ đưa vào trong Lưu Ly Ảo Cảnh.

Luân chuyển lên xuống mấy lần, những linh khí này bắt đầu vận hành theo linh khí của Vân Thiêm Y, dần dần co lại một chỗ..... Chỉ có thể ép tới mức này thôi sao?

Cái này còn lớn hơn linh khí đan lúc trước nàng tạo ra nhiều.

Tu vi cửu phẩm đúng là chẳng được tích sự gì.

Vân Thiêm Y dùng khăn tay Thố Vinh đưa tới lau đi máu trên khóe môi, lại xoa đầu Hồng Dược đang lo lắng: "Không sao đâu, chúng ta tiếp tục tìm một chỗ có thể ở lại."

Sau đó, nàng dùng thần thức nói với Thố Vinh: "Đây là linh khí của Ứng Long."

Trong quá trình luân chuyển, nàng đã cảm nhận được.

Ứng Long đã từng là thần thú thân mật nhất với nàng, quanh năm ở trong Lưu Ly Ảo Cảnh, linh khí của nó là cảm giác gì, trong thiên địa này chỉ có Vân Thiêm Y là rõ ràng nhất.

Thố Vinh mở to hai mắt: "Vậy Ứng Long nghê hạ..."

Ứng Long cũng là thần thú nhị phẩm, xét theo phẩm giai thì ngang với Thố Vinh, nhưng mà đấy là Chân Long, Thố Vinh nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng "nghê hạ", đây là kính xưng đặc biệt đối với hai tộc Rồng và Phượng.

"Sợ là đã ngã xuống." Tâm trạng Vân Thiêm Y trầm trọng lạ thường, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u còn lóe lôi quang: "Chỉ sợ nơi này chính là mộ phần của ngài...."

"... mộ địa Long Cốt." Thố Vinh lẩm bẩm nói, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Với huyết mạch, chủng tộc và vị cách của Ứng Long, trong thiên địa này ai có thể khiến ngài ngã xuống?

Thú Đế không thể, lão tổ Tình tu lại càng không thể.

Cho nên, hơn phân nửa là ngài tuẫn đạo vì Kiếm Đế tôn thượng.

Vân Thiêm Y nhìn lão thật sâu, sao nàng có thể không rõ chứ.

Nàng không tiếp tục đề tài về Ứng Long nữa, quay lại nói: "Đợi sau khi ảo cảnh của ông được đúc lại, ông hãy chuyên tâm tu luyện chuẩn bị thăng cấp, không nên nghĩ đến những chuyện linh tinh lộn xộn khác, lo bảo vệ tộc, tự mình lớn mạnh mới là quan trọng nhất."

Thố Vinh không nói tiếp, trước kia lão không đi theo Vân Thiêm Y mà còn có ý tuẫn đạo, hiện giờ lão là thần thú bầu bạn với Vân Thiêm Y, nếu Vân Thiêm Y ngã xuống lần nữa, dù thế nào lão cũng sẽ không sống một mình.

Tộc Thỏ nên xuất hiện thế hệ cường giả mới rồi.

"Nếu như là mộ địa Long Cốt." Thố Vinh lại nói sang chuyện khác: "Thì chỗ của Long Cốt chắc chắn là nơi an toàn nhất, giống như lốc xoáy cuồn cuộn nhưng ở giữa lại không gió không mưa, tôn thượng, ngài trông chừng mấy đứa nhóc này, lão hủ sẽ đi tìm Long Cốt."

"Đừng đi." Vân Thiêm Y lắc đầu: "Mộ địa Long Cốt có rất nhiều cấm kỵ, cho dù ông đã là nhị phẩm thì cũng không thể l* m*ng ở chỗ này, nhiệm vụ kế tiếp của ông chủ yếu là che chở bọn họ. Nếu thật sự là Ứng Long, cơ duyên này chính là của ta, phúc không nói, nhưng họa thì không thể chạm tới người bọn họ."

"Xin nghe theo tôn thượng." Thố Vinh khom lưng thi lễ.

Hồng Dược đã quen với việc hai người bọn họ trao đổi thần thức, Vân Hương Diệp thì ngược lại, nàng ấy không nhịn được lôi kéo Hạ Chí và Hồng Dược nói chuyện: "Ngươi nói xem hai người bọn họ nói gì vậy? Thao thao bất tuyệt mãi."

"Muốn biết sao." Vân Thiêm Y đi tới đè đầu nàng ấy lại: "Lên tới tam phẩm đi."

"Tam phẩm đấy!" Vân Hương Diệp bĩu môi: "Cô nói cứ như ăn cơm vậy, ta nói chứ, chúng ta cứ đi thẳng về phía trước như vậy sao, ta cảm giác từ vừa nãy chúng ta vẫn luôn đi lòng vòng ở chỗ này."

Lúc Vân Thiêm Y và Thố Vinh trao đổi cũng không dừng bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!