Dù là Thú tu, nhưng chỉ cần là người say mê kiếm thuật thì làm gì có ai không kính ngưỡng Kiếm Đế chí tôn chứ!
Nhưng cũng vì là Thú tu nên Từ Thanh Thư nghe được khá ít kiếm chiêu kiếm thức, tận mắt nhìn thấy còn ít hơn!
Bát Vân Kiếm Vũ chính là một trong những kiếm thức ông ấy tận mắt thấy!
Bởi chiêu này chỉ cần đạt đến cập bậc trung là có thể sử dụng, chẳng những nghe cái tên phong độ mà kiếm thức còn rất tự nhiên, sử dụng rất có khí phách của kiếm hiệp, các đệ tử chân truyền của Vô Tướng Kiếm Tông khá thích dùng, vậy nên Từ Thanh Thư mới may mắn nhìn thấy vài lần!
"Vô Tướng Kiếm Tông…" Liễu Vạn Linh khẽ nhíu mày, tất nhiên bà ta biết đại môn phái kiếm tông đệ nhất này, dù gì thì đây cũng từng là môn phái của Kiếm Đế chí tôn.
Tuy rằng hai đạo kiếm và thú không thường xuyên qua lại, đại bản doanh một nam một bắc cách nhau khá xa, nhưng đã là tông môn của Đế Tôn, địa vị ở đại lục Thần Châu chung quy bất đồng, không cần biết tu đạo gì nhưng chắc chắn ai cũng đã nghe về Vô Tướng Kiếm Tông, biết đây là môn phái nào, nếu không sẽ bị người ta cho là đồ nhà quê chưa trải sự đời.
"Sao nó lại biết Bát Vân Kiếm Vũ, không phải nó nói mình là Trận tu nhất phẩm sao, sao lại biết bí truyền không được phép tiết lộ của Vô Tướng Kiếm Tông?" Liễu Vạn Linh lẩm bẩm nói.
Bây giờ, chuyện Vân Thiêm Y là Trận tu nhất phẩm mượn xác hoàn hồn đã là bí mật được công khai khắp Thiên Hạc Tông.
Hoặc cũng không thể coi là bí mật.
Bởi lời nói của nàng đã giải thích hoàn mỹ tình huống đó, dù sao thì chuyện một đứa trẻ ngốc nghếch bỗng trở nên minh mẫn không thường thấy, mà sau khi đứa trẻ ngốc nghếch đó trở nên minh mẫn thì chợt mạnh lên lại càng hiếm thấy hơn.
Tại sao mọi người lại dễ chấp nhận như vậy?
Chỉ có thể nói so với Yêu tu đoạt xá lúc trước, ít nhất vị "Trận tu nhất phẩm" này rất khiêm tốn, cũng không tàn bạo, thậm chí lúc trước còn để thần thú nhị phẩm của mình đến chỉ điểm cho thần thú của các đệ tử trong tông.
Mà một Trận tu nhất phẩm có được một thần thú nhị phẩm, cũng trở nên thuận lý thành chương.
Từ Thanh Thư nhíu mày: "Năm đó ta ra ngoài chu du có quen biết một số đệ tử của Vô Tướng Kiếm Tông, đợi ta đi hỏi một chút."
Dứt lời, ông ấy cũng không xoay người rời đi mà là tiếp tục nhìn chằm chằm đài Đấu Thú.
Từ Thanh Thư đã từng chiến đấu với Vân Thiêm Y, ít nhiều cũng biết trình độ của nàng, kiếm thuật rất mạnh nhưng không có tu vi, hiện tại chỉ mới cửu phẩm.
Dù gì Hách Tự Như cũng là thất phẩm, nếu triệu hoán thần thú ra để đối phó với Vân Thiêm Y thì không thành vấn đề.
Dù sao Thú tu luận võ cũng không phải chỉ xem trình độ kiếm thuật.
Nhưng sau khi nhìn thấy Bát Vân Kiếm Vũ, ông ấy hoàn toàn không nghĩ như vậy nữa.
Chắc chắn Hách Tự Như không địch lại Vân Thiêm Y.
Ông ấy đã bị Vân Thiêm Y giết mất một đệ tử thân truyền, chẳng lẽ còn phải trơ mắt nhìn một đệ tử thân truyền khác chết trong tay Vân Thiêm Y sao!
Từ Thanh Thư đang đợi một cơ hội, ông ấy thà kéo khuôn mặt già nua này xuống, không cần tôn nghiêm của người tu đạo, cũng phải âm thầm giúp Hách Tự Như một phen.
Chỉ là, Bát Vân Kiếm Vũ của Vân Thiêm Y thật sự không chê vào đâu được, bất luận nhìn từ góc độ nào, Hách Tự Như cũng không còn cơ hội sống sót!
Sắc mặt Hách Tự Như tái nhợt, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thất bại, càng không ngờ rằng mình sẽ bại nhanh như thế, không chịu nổi như thế!
Quỳ ư, hắn ta sẽ không quỳ!
Hắn ta phải liều mạng với Vân Thiêm Y!
Nhưng chẳng có cách nào để liều mạng.
Kiếm vũ tầm tã đồng thời bổ xuống, lại bày ra nhiều loại kiếm trận biến hóa khó lường, khóa chết hắn ta ở trong kiếm vũ.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Trốn cũng không thể trốn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!