Chương 4: Kiếm Đế ngã xuống! Vạn kiếm chôn cùng!

"Cẩn thận!" Minh Hàn Đăng tuy đang bị trọng thương song vẫn gắng gượng đứng dậy, dốc hết toàn lực ném thanh kiếm trong tay về ngọn nguồn yêu khí.

Linh thú mà hắn triệu hoán nhẹ nhàng đạp lên thân kiếm, thừa dịp thiên lôi tạm ngừng mà nhắm về phía bóng đen.

Những đệ tử trấn phái, Đường chủ hộ pháp khác của Thiên Hạc Tông cũng phản ứng lại, bọn họ ăn ý phối hợp nhau vây quanh bóng đen toát ra yêu khí.

Bóng đen bị thiên lôi quấn lấy không ngừng vặn vẹo giãy giụa, mà Vân Thiêm Y ở trên trụ thông thiên đã gục đầu xuống, cả người rũ rượi, lồng ngực hơi phập phồng, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn không phản ứng với những chuyện đang xảy ra bên người, nhìn qua có vài phần ngây ngốc giống khi còn nhỏ.

Đến nước này, người sáng suốt đều hiểu chuyện gì đã xảy ra!

Làm gì có chuyện là kẻ ngốc tỉnh táo lại, rõ ràng là Vân Thiêm Y bị bóng đen yêu nữ này tu hú chiếm tổ, bá chiếm thân thể làm xằng làm bậy!

Vân Hoa Noãn nhíu mày thầm nghĩ không ổn, nếu Vân Thiêm Y vô tội, Vân Kế chắc chắn sẽ không đồng ý khoét thú nguyên của nữ nhi, nàng ta vội vàng ném hoa tai ra, gọi: "Hương Diệp! Cầm lấy!"

Nghe qua thì giống như nàng ta cho Vân Hương Diệp mượn linh thú Huyền Ly Điệp để trợ chiến, kỳ thật đây là ám hiệu mà tỷ muội bọn họ đã giao ước, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ám hiệu vừa ra, lập tức giết Vân Thiêm Y!

Chỉ cần Vân Thiêm Y chết, bất luận Vân Kế có bằng lòng hay không, vì trấn an lòng người chắc chắn phải khoét!

Vân Hương Diệp sớm bị đủ loại biến cố liên tục ập đến mà kinh hãi ngã ngồi trên toà sen, đến khi thấy Huyền Ly Điệp bay đến trước mặt mình, Vân Hương Diệp mới sực nhớ ra mình còn có việc phải làm.

Giết Vân Thiêm Y...

Giết Vân Thiêm Y!

Nàng ấy phải thừa dịp hỗn loạn này mà giết Vân Thiêm Y!

Vân Hương Diệp nắm chặt kiếm, khẽ cắn môi, dưới sự bảo vệ của Huyền Ly Điệp, loạng choạng chạy vọt tới.

"Cẩn thận! Mọi người cẩn thận! Là Yêu tu!" Hộ pháp ở bên trong hét lên: "Là Yêu tu tứ phẩm!"

"Yêu tu tứ phẩm!"

"Ả ta muốn trốn khỏi thiên lôi!"

"Mở trận! Mở trận!"

Yêu tu tứ phẩm! Vân Hương Diệp hoảng hốt, vô thức muốn lui về sau.

Chẳng trách không ai trong bọn họ phát hiện ra Vân Thiêm Y bị đoạt xá!

Tứ phẩm! Ngay cả Vân Kế Tông chủ Thiên Hạc Tông cũng chỉ là Thú tu tứ phẩm! Nàng ta lại là người tu đạo cùng cấp bậc với Tông chủ!

Nếu không phải bị thiên lôi cầm tù, chỉ e một mình nàng ta cũng đủ giết sạch trên dưới Thiên Hạc Tông!

Hai chân Vân Hương Diệp như nhũn ra, nàng ấy không dám, nàng ấy không dám qua đó!

Vân Hoa Noãn đứng ở đài bên cạnh, nhìn bộ dạng phế vật của Vân Hương Diệp mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên tự tay giết Vân Thiêm Y, chỉ có điều nàng ta sinh ra đã không có thú nguyên, bao nhiêu năm qua Liễu Vạn Linh đã phải tốn vô số tinh lực, khó khăn lắm mới giúp nàng ta sử dụng được Huyền Ly Điệp.

Thiên Hạc Tông nghiêm cấm đoạt thú nguyên của người khác, một khi được chứng thực sẽ xử tử ngay tại chỗ, Vân Hoa Noãn không biết đợi bao lâu mới đợi được một cơ hội có thể quang minh chính đại cướp đi Chân Long Thú Nguyên của Vân Thiêm Y, sao có thể cam lòng bỏ lỡ!

"Vân Hương Diệp!!"

Nàng ta đã sớm không màng tới hình tượng, gào rú tê tâm liệt phế.

Giây tiếp theo, một bóng hình đạp hạc tiên bay về phía trụ thông thiên.

Là Liễu Vạn Linh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!