Không đến lúc cần thiết, thật sự không cần phải hành hạ Vân Hương Diệp như thế, cô nhóc còn nhỏ tuổi, vẫn nên để nàng ấy lớn lên trong bình yên mới có ích cho việc tu hành sau này.
Dù Vân Hương Diệp có kiên trì thế nào, thậm chí có khóc lóc đòi đi theo, Vân Thiêm Y cũng không đồng ý.
Thậm chí nàng còn để Thố Vinh và Hồng Dược ở lại, cộng thêm Hạ Chí, một thỏ hai người giúp nàng trông chừng Vân Hương Diệp!
Lúc đầu Vân Hương Diệp vẫn làm ầm ĩ, mãi đến khi Hồng Dược nói một câu: "Đại tiểu thư có thể bổ đôi Tư Quá Nhai, chặt tay Liễu Vạn Linh, làm sao có thể chịu thiệt được, tỷ đừng để tiểu thư phải lo lắng thêm."
Nói, nói cũng đúng.
Nghĩ kỹ lại, lúc đó ở đài thí luyện Huyền Nhạn, Vân Thiêm Y cũng có thể đánh ngang sức với Từ Thanh Thư.
Có khi nàng ấy còn phải lo lắng cho Từ Thanh Thư nhiều hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Hương Diệp mới yên tâm đi theo Hồng Dược và Hạ Chí tiếp tục luyện kiếm.
Nàng ấy không thể thua Hồng Dược mãi!
Có Thố Vinh ở đó, Vân Thiêm Y biết mấy đứa nhỏ này sẽ không thể gây ra chuyện gì, thế là nàng thảnh thơi đi đến Huyền Hạc Đường.
Đệ tử trấn phái mà.
Rất lâu trước đây, lâu đến mức gần như không ai nhớ nổi, nàng cũng từng là đệ tử trấn phái của một tông môn.
Không biết tại sao, nàng lại hơi hoài niệm.
Có lẽ vì bây giờ nàng chỉ là một cửu phẩm, dù linh hồn vẫn là Kiếm Đế nhưng nàng không còn thuần túy là Kiếm Đế cô độc đứng trên vạn người nữa.
Không biết đã bao lâu nàng không cảm nhận thiên địa thuần túy như vậy, nghênh đón gió thổi một cách thoải mái.
Có điều chưa được thoải mái bao lâu, đi kèm với gió thổi còn có một đệ tử của Thiên Hạc Tông.
Người này khá thô kệch, tóc buộc thành búi như nông dân dưới chân núi nhưng không chỉnh tề, mặc dù trên người là trang phục của tu sĩ Thiên Hạc Tông nhưng chỗ nào cũng nhăn nhúm, còn dính chút bụi bẩn.
Hắn ta chặn trước mặt Vân Thiêm Y, tựa như một bức tượng đất khổng lồ.
Ánh mắt Vân Thiêm Y nhìn xuống bên hông hắn ta.
Kiếm không tồi.
Lưỡi kiếm sắc bén, đầu kiếm hơi hẹp, dài ba thước hai tấc, chuôi kiếm có khắc nổi hai vòng.
Chắc hẳn là bản phỏng chế theo danh kiếm Thái Khang.
Từ xưa đã có rất nhiều kiếm phỏng chế, có những cái dù là hàng giả nhưng vẫn được coi là một thanh kiếm tốt.
Lúc này Vân Thiêm Y đang mang theo một thanh kiếm từ Tàng Bảo Các, chính là kiếm Định Quang phỏng chế.
Dù sao bản chính của kiếm Định Quang và Thái Khang đều được cất giữ trong Lưu Ly Kiếm Cung của nàng.
"Vân Thiêm Y, cô có dám nhận chiến thư của ta không?" Hách Tự Như mở miệng nói, giọng hắn ta trầm như chuông, đệ tử gần đó đồng loạt nhìn về bên này.
Người này là ai?
Vân Thiêm Y liếc nhìn thanh kiếm kia.
Thật không tệ, càng nhìn càng thấy chế tác rất tốt.
Một thợ rèn kiếm, dù kỹ thuật đã đạt đến đỉnh cao nhưng cả đời chưa chắc đã tạo ra được một thanh kiếm truyền thế, có những đại sư còn chuyên tâm vào việc chế tạo hàng phỏng chế, đặc biệt là khi những thanh kiếm chính phẩm lần lượt vào Lưu Ly Kiếm Cung, phần lớn "danh kiếm" lưu hành trên đại lục Thần Châu đều là hàng nhái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!