Lý do rất đơn giản.
Liễu Vạn Linh chán ghét, bà ta chán ghét Vân Hương Diệp, đây là cảm xúc cá nhân chứ không phải bà ta đột nhiên phát điên hay váng đầu.
Vân Hương Diệp không phải đứa câm, mà Vân Thiêm Y cũng không phải người ngốc, nếu lấy Vân Hương Diệp làm bè, công khai xét xử Vân Thiêm Y, ắt bà ta sẽ bị hỏi ngược lại vì cớ gì bà ta lại đối xử với Vân Hương Diệp như vậy, những hành vi này đã vượt xa phạm trù mẫu thân quản giáo nữ nhi.
Tới khi đó Liễu Vạn Linh phải ăn nói thế nào?
Nói rằng bà ta rất ghét đứa con gái này, nhưng về mặt tình cảm sẽ rất vô lý.
Vân Hương Diệp bề ngoài là con gái của Vân Lam, mồ côi cha từ trong bụng mẹ, năm đó bà ta với Vân Lam có tình cảm phu thê sâu đậm, mà con gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ lại bị đối xử khắc nghiệt như vậy, người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra vấn đề.
Người tu đạo bọn họ không có chuyện trọng nam khinh nữ, huyết mạch quan trọng hơn giới tính nhiều, về tình về lý, không có cách nào giải thích được thái độ của Liễu Vạn Linh đối với Vân Hương Diệp.
Liễu Vạn Linh vốn định thừa dịp không có Vân Kế ở đây, Vân Hương Diệp lại gây ra lỗi lầm mà định âm thầm xử lý Vân Hương Diệp.
Dù sao cũng không ai quan tâm, đến khi đó cứ nói Vân Hương Diệp đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, chết ở Tư Quá Nhai, bà ta khóc lóc một trận, chuyện này cứ thế rồi qua.
Nhìn khắp Thiên Hạc Tông, nào có ai sẽ vì Vân Hương Diệp mà ra mặt chứ?
Chỉ cần người làm mẫu thân không truy cứu, qua một thời gian người ta cũng sẽ quên Vân Hương Diệp sạch sẽ, chẳng còn ai nhớ đến nó!
Vân Thiêm Y thật đáng giận, lại xen vào việc của người khác!
Nàng thẳng tay phá đi một nửa Tư Quá Nhai, gây ra động tĩnh lớn đến vậy, chuyện này đã truyền khắp Thiên Hạc Tông.
May mà trong những lời đồn đãi này vẫn không có ai biết chân tướng, lời đồn càng loạn càng có lợi cho Liễu Vạn Linh!
Cho nên, bà ta tội tình gì phải đi thẩm vấn Vân Thiêm Y ngay lúc này chứ!
Một khi "thẩm vấn", nếu không có được một kết quả rõ ràng, chắc chắn chẳng ai chịu bỏ qua!
Thẩm vấn tới thẩm vấn lui, nếu thật sự bại lộ chuyện của Vân Hương Diệp, hoặc cho dù không ai tra ra mà chỉ chứng thực được Liễu Vạn Linh có tình nghi, thậm chí là dính líu đến chuyện ngược đãi nữ nhi, vậy thì nào có gì tốt lành!
Song bà ta khó mà nói cho Từ Thanh Thư nghe những lời trên được, chỉ đành tìm một góc độ khác, phân tích cho Từ Thanh Thư chấp nhận.
"Từ Đường chủ, ông chớ để thù hận che mù mắt, đương nhiên ta hận Vân Thiêm Y, nhưng dù sao nó cũng là nữ nhi của Tông chủ, là người có khả năng thừa kế Thiên Hạc Tông nhất, ông đừng quên lúc trước nó bị Yêu tu đoạt xá làm ra lắm việc ác độc tày trời, vậy mà vẫn được Tông chủ bao che đó thôi, ha ha, thẩm vấn sao, trình tự công chính, nếu thật sự có thể giải quyết được nó, vậy khi Từ Tử Việt bị giết nó đã phải chịu cực hình rồi!"
Nhắc đến Từ Tử Việt, sắc mặt Từ Thanh Thư lập tức tái nhợt: "Chuyện này…"
"Cho nên, thay vì thẩm vấn chi bằng âm thầm giải quyết nó, nó ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối, có ưu thế hơn!"
Đây cũng là kế hoạch ban đầu của Liễu Vạn Linh, có điều đã bị Vân Hương Diệp phá hỏng!
Từ Thanh Thư hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh trở lại: "Vậy bà định làm thế nào?"
"Chúng ta đề cử nó làm đệ tử trấn phái, cho nó tham gia cuộc tổng tuyển chọn tông môn." Liễu Vạn Linh nói. Từ Thanh Thư cũng ôm mối hận Vân Thiêm Y, nay đột ngột quay về, có sự giúp đỡ của ông ấy, kế hoạch của bà ta cũng dễ thực hiện hơn: "Bất luận là ở núi Ngọc Long hay là đại hội đấu võ sau này, chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội ra tay, tốt hơn là công khai thẩm vấn nhiều!"
Từ Thanh Thư cau mày: "Nó mới cửu phẩm mà lại thăng nó làm đệ tử trấn phái, sao có thể khiến mọi người phục được!"
Liễu Vạn Linh nhấc cánh tay phải vừa được nối lại: "Lúc trước Vân Hương Diệp mới là cửu phẩm nhưng cũng trở thành đệ tử trấn phái đó thôi, có con bé làm ngoại lệ trước đó, chúng ta đề bạt Vân Thiêm Y cũng không phải chuyện lạ, huống hồ Tông chủ vì bá tánh thiên hạ bên ngoài mà hăng hái đấu tranh với tà đạo, chúng ta ở trong tông môn lại đề bạt nữ nhi của ông, việc này truyền tới tai Tông chủ sẽ dễ nghe hơn là công khai thẩm vấn nó nhiều."
Sau này nếu Vân Thiêm Y chết ở cuộc tổng tuyển chọn tông môn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, dù có ai hoài nghi cũng không thể đổ lên đầu bọn họ.
Bất kể là cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn hay là cuộc tổng tuyển chọn tông môn, chỉ cần là nơi có cơ duyên thì nhất định có nguy hiểm, lần nào cũng chết đôi ba người, đây cũng là ý chí thiên đạo, nếu sợ chết thì đừng tham gia!
Người tu đạo, gọi là tu trường sinh, có nghĩa là thành chánh quả.
Đường tu đạo chậm rãi, nếu có gì ngoài ý muốn, ắt sẽ thân tử đạo tiêu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!