Chương 37: Nàng sẽ trực tiếp đòi mạng bà ta!

Nàng ấy khó chịu khi mẫu thân ruột thịt còn không đối xử tốt với mình bằng Vân Thiêm Y

- người chỉ có duyên gặp gỡ tiếp xúc qua lại vài lần.

Vân Thiêm Y lúc nào cũng nghĩ cho nàng ấy, không tiếc phá Tư Quá Nhai vì nàng ấy.

Ân nghĩa này khó mà đền đáp nổi!

"Được." Vân Hương Diệp gật đầu: "Ta nghe cô hết."

Vân Thiêm Y vỗ vỗ nàng ấy: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi."

Lại nói với Hạ Chí: "Chăm sóc tốt cho tiểu tam."

Đồng thời dặn dò Hồng Dược: "Từ hôm nay trở đi, muội không chỉ luyện kiếm thôi mà còn phải dạy Vân Mộc Hương và Vấn Kinh biết chữ, nói chuyện, dạy từ phần cơ sở nhất."

Mấy việc cơ bản thế này nàng thật sự không làm được, vẫn nên giao cho Hồng Dược thì hơn.

Hồng Dược gật đầu thật mạnh: "Vâng!"

Ngẫm nghĩ, Vân Thiêm Y lại bổ sung thêm một câu: "Buổi sáng luyện kiếm xong, ta sẽ dạy mấy đứa đọc sách."

Đương nhiên Hồng Dược không có ý kiến gì: "Vâng!"

Vân Hương Diệp không nhịn được: "Sao cô lại nói vâng chứ! Nghe lời quá đi mất!"

Hồng Dược nói một cách đương nhiên: "Đương nhiên phải nghe lời Đại tiểu thư rồi!"

Vân Thiêm Y mỉm cười xoa nhẹ gương mặt nhỏ của Hồng Dược, sau đó quay người đi ra ngoài viện, lúc đi ngang qua cửa sổ còn không quên túm Đế Thiếu Cẩm.

"Ngươi định ở đây bao lâu?"

Đế Thiếu Cẩm xù lông ngay lập tức: "Nàng bắt đầu thấy khó chịu với ta rồi hả?!"

"Không phải, không phải!" Vân Thiêm Y vội vàng vuốt lông mèo. Con mèo nhỏ Thú Đế này sờ thích thật: "Chẳng phải nói vậy là bảo ngươi ở thêm chút nữa sao?"

"Hừ, như thế còn được." Đế Thiếu Cẩm ngoan ngoãn dựa ngực Vân Thiêm Y: "Đây là việc của bản tôn, đừng hỏi!"

Trong lòng Vân Thiêm Y mừng thầm.

Nàng lại có thể chơi với mèo nhiều hơn rồi!

Thố Vinh đã ở bên ngoài viện từ sớm, chỉ dạy tu hành cho Vân Mộc Hương và Vấn Kinh, sau đó ngẩng đầu nói với hai vị Đế Tôn: "Có cần điều tra chuyện của Liễu Vạn Linh không?"

Vân Thiêm Y hỏi: "Ông có thể tra chuyện này à?"

Đế Thiếu Cẩm nói: "Ông ta thì tra được cái gì chứ, chỉ đơn giản là đi khắp nơi hỏi thăm thôi."

Thố Vinh cười tủm tỉm sờ râu: "Vâng, tôn thượng có điều không biết, ngoại trừ các loài thần thú có hình thể to lớn ra thì đa số đều là động vật nhỏ, chim bay thú chạy, còn có cá trong hồ, thậm chí là côn trùng, chỉ cần có cơ duyên thì đều tu luyện được. Có một số việc có thể giấu được con người nhưng không gạt nổi thần thú, chưa kể những việc này mọi người đều thích nghe ngóng, chỉ cần hỏi thăm một chút, chưa chắc không có kết quả."

Vân Thiêm Y: "…"

Thần thú các ngươi hóng hớt quá!

"Không cần." Vân Thiêm Y xua tay.

Nàng không có hứng thú với Liễu Vạn Linh.

Giờ Vân Hương Diệp đã được nàng bảo vệ rồi, hơn nữa đã vạch rõ giới hạn không còn gọi Liễu Vạn Linh là mẹ nữa, như vậy sau này nàng và Liễu Vạn Linh chỉ có quan hệ sinh tử mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!