Ngoài miệng Vân Thiêm Y nói là cứ đến thẳng bí cảnh của Đế Thiếu Cẩm là được rồi, nhưng đó là trong trường hợp chỉ có nàng và Hồng Dược.
Hiện giờ còn dẫn theo Vân Hương Diệp và Hạ Chí.
Dìu già dắt trẻ chạy tới lánh nạn, nói sao ta, nơi đó là tiên cảnh, là Thánh Vực của thần thú người ta đó!
Chí ít nàng cũng phải giữ một chút mặt mũi và sự tôn trọng cho tín ngưỡng của các thần thú.
Thậm chí Hạ Chí còn chưa có thần thú của mình nữa.
"Nếu có thể tìm được Ứng Long, thật ra có thể giải quyết…"
Ảo cảnh của nàng vốn có thể cung cấp nơi tu luyện cho các đệ tử.
"Long gì thế?" Lỗ tai Vân Hương Diệp thật sự rất nhạy, Vân Thiêm Y chỉ lầm bầm trong miệng đã bị nàng ấy nghe thấy: "Chân Long Thú Nguyên sao?"
Lúc trước Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn mưu tính lâu như vậy chính là vì Chân Long Thú Nguyên, nhắm vào Vân Thiêm Y nhiều năm như vậy cũng là vì Chân Long Thú Nguyên, cho nên Vân Hương Diệp rất mẫn cảm với chữ "Long".
Vân Thiêm Y suy tư gì đó: "Nếu có Chân Long Thú Nguyên thì có thể dễ dàng tìm ra Ứng Long sao?"
Bất luận là Đế Thiếu Cẩm hay là Thố Vinh đều nói rằng bọn họ cảm ứng được Ứng Long trong phạm vi núi Quan Vân, nhưng không thể tìm được vị trí cụ thể.
Hai người bọn họ cũng từng dùng thần thức để liên hệ Ứng Long, nhưng không có phản hồi.
Vân Hương Diệp uống thuốc xong cuộn mình trong chăn, chỉ ló ra mỗi cái đầu nhìn Vân Thiêm Y: "Đương nhiên rồi, Ứng Long là chân long duy nhất trong trời đất, chỉ có Chân Long Thú Nguyên mới có thể khế ước với Ứng Long!"
"Hả?" Vân Thiêm Y không có nhiều hiểu biết sâu sắc với Thú tu bậc trung và thấp, lúc trước cũng không tìm được ai để hỏi han, bây giờ Vân Hương Diệp đã trở thành người nhà của nàng, ngược lại nàng có thể hỏi đôi chút: "Tức là sao?"
"Chuyện này mà cô lại không biết à?" Cho dù nhận ơn của Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp vẫn không thôi cái tính nói móc nói mỉa: "Không phải cô là Trận tu nhất phẩm sao?"
"Cô cũng nói ta là Trận tu rồi mà, không hiểu chuyện tu thú cũng là bình thường." Vân Thiêm Y thuận thế ngồi xuống mép giường, ém chăn cho nàng ấy, lại không kìm được mà xoa xoa đầu thiếu nữ: "Nếu có thể tìm được Ứng Long thì có thể mở ra ảo cảnh của ta, đến khi đó, cho dù là cô hay Hạ Chí cũng đều có nơi để ở. Nếu cô biết gì đừng ngại nói cho ta nghe."
Vân Hương Diệp khi mới cửu phẩm đã trở thành đệ tử trấn phái, tuy không ai thật sự giao trọng trách cho nàng ấy song nàng ấy có quyền tham dự các hội nghị, hơn nữa có thể tiến vào Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các, hiểu biết về Thú tu của nàng ấy cao hơn một kẻ cửu phẩm như Hạ Chí.
Thấy Vân Thiêm Y hỏi thế, nàng ấy cũng không giấu giếm: "Cô có biết trong trời đất chỉ có một con rồng thực thụ không?"
Chậc.
Thật ra cũng không phải.
Ánh mắt Vân Thiêm Y hơi lảng tránh.
Chân long trong trời đất không chỉ có Ứng Long, có điều loài duy nhất bằng lòng du đãng ở nhân gian, thân cận với các tu sĩ thì chỉ có một mình tộc Ứng Long.
Phải, một tộc.
Chứ không phải một con.
Có điều tộc Rồng cao quý lạnh lùng, hầu như chỉ sinh sống ở trong ảo cảnh của bản thân hoặc là bí cảnh, ngay cả thần thoại hay truyền thuyết cũng chưa từng lưu lại, dù sao rất hiếm ai tận mắt chứng kiến.
Nói tóm lại, lúc này cũng không cần vội phổ cập tri thức cấp cao cho Vân Hương Diệp, Vân Thiêm Y chỉ bình thản ừ hử.
"Chân Long Thú Nguyên chỉ có thể khế ước với một loại thần thú, đó chính là rồng, mà loài rồng thực thụ ở trong trời đất chính là Ứng Long, cho nên…" Vân Hương Diệp dừng một lát, kết luận sau đó đồng nghĩa với việc "phản bội" Liễu Vạn Linh.
Nhưng là mẫu thân đã vứt bỏ nàng ấy trước: "Cô phải cướp lại Chân Long Thú Nguyên."
Không cần phải lo mất nữa.
Vân Thiêm Y đã hiểu ý nghĩa của Chân Long Thú Nguyên, nó tương đương với một cái không gian cất chứa thần thú cho Thú tu dưới nhị phẩm, linh giác của Anh Chiêu hoặc một số pháp khí của các thần thú khác cũng có thể thay thế Thú Nguyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!