Chương 34: Im lặng là ánh sao trong đêm trăng

Đế Thiếu Cẩm nhận lấy kiếm gỗ linh thụ, lông mày nhăn như cái bánh quai chèo.

Hắn liếc sang Vân Thiêm Y, Vân Thiêm Y tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Giây tiếp theo, có một cảm giác nhộn nhạo giống như sóng nước gợn xuất hiện, nàng biết, mình đã tiến vào ảo cảnh của Thú Đế.

Nơi này cũng là thánh địa của các thần thú: tiên cảnh.

Vân Thiêm Y đã lâu không đặt chân đến đây, nơi đã từng cùng Tiểu Miêu Miêu... À không, bây giờ người ta tên là Đế Thiếu Cẩm, khi còn là thần thú nhị phẩm, Vân Thiêm Y sẽ thường đến đây chỉ đạo... Hay nói đúng hơn là giúp Đế Thiếu Cẩm thành lập ảo cảnh.

Tu sĩ từ nhị phẩm trở lên sẽ có ảo cảnh khác nhau.

Đứng ở một góc độ nào đó, nó cũng thể hiện phẩm tính và bản chất của đối phương.

Thú Đế chế tạo tiên cảnh, khi ở bên trong có thể cảm nhận được một sự dịu dàng và bao dung không nói nên lời.

Trong đêm trăng vĩnh hằng, linh thụ cao chót vót ở chính giữa mặt hồ dập dềnh sóng nhỏ.

Xung quanh mặt hồ là rừng rậm, thảo nguyên, xa xa là vách đá đầy sao dưới ánh trăng.

Cho dù Đế Thiếu Cẩm ra vẻ kiêu kỳ tới mức nào, chỉ cần nhìn khung cảnh trong tiên cảnh này, Vân Thiêm Y có thể biết rằng, từ trong xương cốt hắn là một vị Thú Đế bao dung dịu dàng, mang lòng yêu thiên hạ chúng sinh.

Đế Thiếu Cẩm mặc kệ Vân Thiêm Y đang có muôn vàn cảm thán, hắn ôm lấy kiếm gỗ linh thụ, quỳ gối trước linh thụ, bắt đầu tiến hành tinh lọc.

Vân Thiêm Y không bước xuống hồ.

Linh thụ là trung tâm của toàn bộ tiên cảnh.

Mỗi một ảo cảnh đều có trung tâm, còn cụ thể là gì thì phải tuỳ theo chủ nhân xây dựng ảo cảnh như thế nào.

Trung tâm của Lưu Ly Ảo Cảnh của Vân Thiêm Y là Lưu Ly Kiếm Cung tráng lệ to lớn, so với cây thánh Sinh Mệnh của Đế Thiếu Cẩm thì càng có vẻ lạnh lùng và cao ngạo hơn.

Nàng cũng nhận ra điều đó.

Dù sao trong kiếp trước, nếu trong thiên hạ này có một người có thể kiêu ngạo với trời đất thì chỉ có mỗi mình Kiếm Đế chí tôn Vân Thiêm Y nàng.

Lúc nàng lên tới nhị phẩm, trong thiên hạ chưa hề có tu sĩ nhị phẩm thứ hai.

Mãi đến khi nàng tiến sâu vào nhất phẩm thì mới dần dần xuất hiện tu sĩ nhị phẩm khác.

Vân Thiêm Y chịu gió lạnh nơi cao, cho nên khi chế tạo Lưu Ly Kiếm Cung cho mình, nó cũng phần nào thể hiện được tâm trạng khi đó của nàng.

Tiếc là, không biết khi nào mới có thể mở ra Lưu Ly Ảo Cảnh.

Bây giờ tuy nàng chỉ mới là cửu phẩm, song kiếm phách vẫn như cũ, vị cách vẫn còn, ảo cảnh cũng duy trì tình cảnh ngày đó.

Có điều không có "chìa khoá", nàng sẽ không vào được.

Không thể không nói, lúc trước nàng nảy ra ý định chế tạo "chìa khoá" cho ảo cảnh thật sự là quá sáng suốt.

Không biết việc tinh lọc đã kết thúc từ bao giờ, Đế Thiếu Cẩm ôm kiếm gỗ linh thụ trở lại, đưa kiếm cho nàng đồng thời gập chân ngồi chồm hổm ngay bên cạnh.

Tuy Vân Thiêm Y không muốn phá hư bầu không khí, nhưng vẫn thật lòng thật dạ hỏi: "Ngươi biến trở về Tiểu Miêu Miêu được không?"

Đế Thiếu Cẩm khịt mũi.

Thôi được rồi.

Người ta đã là Đế Thiếu Cẩm, có lòng tự trọng và thể diện của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!