Chương 33: Thú Đế chí tôn hiện thế

Vân Thiêm Y đã rút kiếm ra, không thể thu về, chỉ có thể đẩy trật mũi kiếm một chút.

Kiếm khí vốn dĩ sẽ chém Liễu Vạn Linh thành hai mảnh bị chệch đi, bổ trúng vào cánh tay phải của Liễu Vạn Linh!

Máu tươi tuôn trào như suối, cánh tay phải mảnh khảnh mà khoẻ khoắn bay thẳng ra ngoài rơi xuống mặt đất trong hang đá, tạo ra vệt máu ngoằn ngoèo.

"Á ——!! Á ——!!"

Vân Hoa Noãn dùng hết sức bình sinh ghì chặt, đồng thời ngăn Liễu Vạn Linh đang giãy giụa kêu la thảm thiết.

Gương mặt nàng ta đầm đìa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Thiêm Y giữa không trung, ánh mắt Vân Thiêm Y rất lạnh nhạt, rất vô tình, đôi môi đỏ mấp máy hỏi nàng ta: "Ngươi có biết bà ta làm gì Vân Hương Diệp không?"

Vân Hoa Noãn chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát khổ đau, nàng ta c*n m** d***, khẽ gật đầu.

Vân Thiêm Y liếc mắt nhìn nàng ta.

Song rốt cuộc nàng cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người biến mất trong màn đêm.

Giữa mẫu thân và muội muội phải chọn ai?

Vân Thiêm Y không hỏi câu này ra miệng.

Đây cũng không phải là chuyện nên ép hỏi một thiếu nữ mười sáu tuổi, mà ở lập trường của nàng cũng không cần phải hỏi.

Huống chi, nàng không cần Vân Hoa Noãn lựa chọn.

Bắt đầu từ đêm nay, Vân Hương Diệp sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Liễu Vạn Linh nữa!

Hiện tại nàng tha mạng, không có nghĩa nàng không thể giết.

Thố Vinh vẫn luôn ở ngoài cửa viện chờ nàng, thấy Vân Thiêm Y từ trời giáng xuống thì vội vàng bước lên đón.

"Lão đã bảo Mộc Hương trị liệu cho con bé, có điều, cái roi này là pháp khí ngũ phẩm, với thực lực của Mộc Hương khó mà chữa khỏi vết thương này."

Vân Thiêm Y cau mày hỏi: "Ông cũng không làm được sao?"

"Thật hổ thẹn." Thố Vinh thở dài: "Lão hủ chỉ tu trận, biết qua thuật pháp, nhưng không hiểu sâu về y thuật."

Vân Thiêm Y gật đầu, đi vào trong phòng.

Vân Hương Diệp nằm sấp trên giường, hai người Hồng Dược và Hạ Chí không ngừng thay chậu nước, nước trong chậu đỏ rực, tất cả đều là máu của nàng ấy.

"Tình hình sao rồi?" Vân Thiêm Y không yên tâm, hỏi Vân Mộc Hương lần nữa.

Vân Mộc Hương mới vừa hoá hình, vẫn chưa thể khống chế thần thái, thoạt nhìn giống như vô cảm nhưng kỳ thật từ trong thần thức của nàng ấy lại toát ra sự không đành lòng và thương xót: "Bẩm tôn thượng, tuy không mất mạng..."

"Nói tình hình cụ thể đi."

Vân Mộc Hương cố bình tĩnh lại rồi mới nói: "Nhờ ngài và gia gia đến kịp thời, Vân Hương Diệp... Bị dập nát hết nội tạng, toàn bộ xương sống gãy đến thắt lưng..."

Nàng ấy có phần nghẹn ngào, cố kìm lại tâm tình kích động mới nói tiếp được: "May mà kịp thời chữa trị, bây giờ nội tạng và xương sống đều đã chữa xong, tĩnh dưỡng một thời gian, dùng thêm đan dưỡng là có thể phục hồi, có điều nội đan đã nát, tu pháp cửu phẩm đều phế hết... Ngoài ra, nội thương dập nát là do dư chấn, riêng vết thương sau lưng là bị pháp khí ngũ phẩm trực tiếp đánh vào, ta, ta không thể chữa khỏi hoàn toàn..."

Vân Thiêm Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Nàng hiếm khi tức giận thế này, song ngay bây giờ, nàng chỉ muốn quay lại băm vằm Liễu Vạn Linh thành trăm mảnh!

Thố Vinh nói: "Lão hủ quen biết một vài Dược tu, thương tích thế này nếu dùng linh dược cấp cao chữa trị thì không phải vấn đề lớn. Tôn thượng, ngài thấy thế nào?"

Hỏi thì hỏi vậy, song Thố Vinh cũng biết thừa chắc chắn Vân Thiêm Y sẽ cứu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!