Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Trước kia nàng không coi trọng Vân Hương Diệp nên đương nhiên không quan tâm mấy vấn đề rắc rối trong nhà người ta.
Giờ thì khác, Vân Hương Diệp đã được Vân Thiêm Y kéo xuống dưới cánh chim của mình. Chỉ cần nàng quyết định muốn bảo vệ một người thì nhất định sẽ làm đến cùng, bất kể đối phương có cần hay không cũng không quan trọng.
Tuy nhiên, vì trước đó thờ ơ với vấn đề này nên Vân Thiêm Y còn không biết nên đi đâu để hỏi thăm.
Có Vân Kế ở đây thì tốt rồi.
Nếu ông không ở đây, vậy trong Thiên Hạc Tông còn ai?
Vân Thiêm Y vắt óc nghĩ về tất cả những người nàng biết.
Có kiếm khách so kiếm ngày đó với nàng, dùng kiếm rất là linh hoạt.
Còn có… Ừm, Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn thì chắc chắn không cần hỏi, Vân Hoa Noãn còn phải nhờ đệ tử ngoại môn truyền tin tức cho nàng.
Đúng rồi, còn tên Hạ Chí kia!
Nàng giật mình sững sờ!
Vấn đề thứ hai cũng ập đến ngay sau đó.
Nàng đi đâu tìm Hạ Chí đây?
Rất nhanh vấn đề này đã được giải quyết, người đang chạy đến cách đó không xa chẳng phải là Hạ Chí sao!
"Đại tiểu thư! Đại tiểu thư!"
Vân Thiêm Y giơ tay gọi cậu: "Hạ Chí!"
Trước giờ Vân Thiêm Y trong mắt Hạ Chí đều là gương mặt vô cảm, khí tức cường đại xen lẫn vẻ lạnh lùng, hơn nữa tay không xé mặt người cường thế như vậy. Điều này khiến Hạ Chí thực sự có phần sợ Vân Thiêm Y từ sâu trong lòng. Giờ đây được đối xử một cách thân thiện thế này, cậu giật mình hoảng hốt, nhưng nỗi lo lắng dành cho Vân Hương Diệp tạm thời làm lu mờ sự phấn khích này: "Đại tiểu thư, không ổn rồi!"
Cậu bỗng ngừng nói, không dám kéo Vân Thiêm Y mà chỉ bước qua chỗ có bóng râm, chờ Vân Thiêm Y tiến gần mới hạ giọng nói: "Không thấy tam tiểu thư đâu hết, ta tìm hết tất cả những nơi tỷ ấy có thể xuất hiện nhưng vẫn không thấy!"
Vân Thiêm Y đưa tờ giấy cho cậu: "Nhận ra đây là chữ của ai không?"
Hạ Chí cầm tờ giấy, chỉ nhìn lướt qua đã xác định: "Là chữ của nhị tiểu thư."
Từ lúc cậu vào tông môn đã được cử tới làm tùy tùng cho Vân Hương Diệp, quanh năm quanh quẩn bên hai mẹ con Liễu gia nên rất quen thuộc với họ.
Nhìn lại nội dung phía trên, gương mặt Hạ Chí thoắt cái trắng bệch: "Tư, Tư, Tư Quá Nhai! Tại, tại sao tam tiểu thư lại bị nhốt ở Tư Quá Nhai, không, không thể nào!"
Vân Thiêm Y đá cậu một cước: "Giải thích chút đi."
Hạ Chí hít sâu vài cái mới ngừng phát run, nhưng giọng nói vẫn còn yếu ớt: "Tư Quá Nhai ở, ở phía nam, là nơi tông môn dùng để nhốt… nhốt người vô cùng độc ác. Nếu bị nhốt vào đó, kém nhất cũng là mắc tội giết đệ tử đồng môn… Chẳng lẽ tam tiểu thư, không, không đúng, tỷ ấy đâu có kẻ thù nào đáng để giết cho hả dạ…"
Nói tới đây, cậu giương mắt liếc nhìn Vân Thiêm Y.
Nếu là trước kia, người Vân Hương Diệp muốn giết nhất chính là Vân Thiêm Y, khoan nói tới chuyện ra tay hay không.
Nhưng hiện giờ mối quan hệ giữa họ đã tốt lên, Vân Hương Diệp phải làm chuyện kinh khủng gì mới bị nhốt vào Tư Quá Nhai?
Vân Thiêm Y lại hiểu lầm ánh nhìn này của cậu.
Điều nàng nghĩ là, lúc bị Yêu tu đoạt xá, hình như nàng cũng từng giết đệ tử trong tông nhưng lại không bị nhốt vào Tư Quá Nhai.
Không biết vì Yêu tu hay vì Vân Kế…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!