Sau khi Liễu Vạn Linh sắp xếp cho Cát Kiệt xử lý đám săn trộm thì rất lâu rồi không liên lạc được với Cát Kiệt, lại nghe đệ tử tới báo Vân Thiêm Y và Vân Hương Diệp đã rời khỏi bí cảnh trước thời hạn.
Bà ta giao toàn quyền cuộc tổng tuyển cử ngoại môn cho Minh Hàn Đăng phụ trách, vốn dự định nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người Minh Hàn Đăng.
Không ngờ lại bị phản đòn. Có lẽ Minh Hàn Đăng cũng không cố ý, hắn chỉ nghĩ nếu không có chuyện gì lớn thì có thể tự đưa ra quyết định.
Minh Hàn Đăng là đệ tử trấn phái trực thuộc Tông chủ, vậy nên không nghe lệnh bà ta, Liễu Vạn Linh khó mà bộc phát cơn giận với hắn, hơn nữa cũng không thể vào khe suối Vân Long được. Đang lúc bực bội thì gặp ngay Thố Vinh gây sự ở đài Đấu Thú.
Bà ta vội vàng chạy tới nơi lại phát hiện đó là thần thú nhị phẩm ký khế ước với Vân Thiêm Y.
Vô số những chuyện bực tức đè lên người, cuối cùng còn nghe thấy những lời mô tả vô cùng sinh động của Vân Hương Diệp, thế là bùng nổ ngay lập tức!
Thì ra là nghiệt chủng này đã hại chết Cát Kiệt!
"Tại sao mày lại tới khe suối Vân Long?" Liễu Vạn Linh hoàn toàn không cho Vân Hoa Noãn có cơ hội cứu muội muội, trực tiếp dùng một pháp thuật trói chặt Vân Hương Diệp. Bà ta lạnh giọng hỏi: "Có phải mày đã cấu kết với Vân Thiêm Y từ trước rồi đúng không?!"
Bà ta quay đầu nói với Vân Hoa Noãn: "Vậy mà con còn đòi bảo vệ con tiện nhân này, nó đã phản bội con từ lâu rồi, muốn đâm một đao sau lưng con!"
Nếu không gặp Vân Thiêm Y, có lẽ Vân Hoa Noãn còn thấy do dự. Nhưng ban nãy nói chuyện với Vân Thiêm Y xong, trong lòng nàng ta đã nghiêng về bên muội muội hơn.
Vân Hương Diệp lúc này không nói lên lời, hốc mắt đỏ bừng, nhưng không hề nhìn Vân Hoa Noãn.
"Mẫu thân, trong này nhất định có gì đó hiểu lầm." Vân Hoa Noãn cố gắng giải thích: "Hương Diệp là muội muội ruột của con, là con gái ruột của người, không có bất kỳ lý do nào để phản bội chúng ta."
Không bằng nói, Vân Hoa Noãn hoàn toàn không hiểu thái độ của Liễu Vạn Linh với Vân Hương Diệp.
Vân Hương Diệp quả thực là con gái ruột của Liễu Vạn Linh, điều này không có gì nghi ngờ.
Lúc cha Vân Lam qua đời bên ngoài, Liễu Vạn Linh đã lộ bụng, khi đó Vân Hoa Noãn hơn hai tuổi đã mơ hồ nhớ được vài chuyện, hơn nữa lúc sinh Vân Hương Diệp nàng ta đang đứng chờ ngay bên ngoài.
Thậm chí còn nhớ rõ tình cảnh Cầm Sơn Nguyệt cầm tay nàng ta, ôm nàng ta vào trong ngực.
Theo lý thuyết đây là đứa bé mồ côi cha từ trong bụng mẹ, đáng lẽ phải được mẹ thương yêu hơn nàng ta mới đúng.
Nhưng từ nhỏ Liễu Vạn Linh đã không thích Vân Hương Diệp, thậm chí còn ghét bỏ.
Hai mắt Liễu Vạn Linh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Vân Hương Diệp như đang nhìn thứ gì đó hết sức bẩn thỉu. Bà ta nâng tay lên, móc một lệnh bài ra khỏi tay áo.
Vân Hoa Noãn nhận ra vật đó, ngay lập tức ngăn cản Liễu Vạn Linh: "Mẫu thân, không thể! Hương Diệp vẫn còn nhỏ tuổi lại mới bị dọa sợ hãi, vốn không gây ra sai lầm nào hết, người không thể nhốt muội ấy được!"
Đây là lệnh bài truyền tống đến Tư Quá Nhai!
Tư Quá Nhai là nơi âm tà nhất ở Thiên Hạc Tông, dùng để giam cầm đệ tử phạm trọng tội, trong đó phần lớn là đệ tử giết hại đồng môn hoặc bá tánh dưới chân núi.
Vân Thiêm Y cũng từng bị giam cầm tại đây, tiếc rằng chưa tới nửa ngày nàng đã nghênh ngang đi ra.
Lúc ấy trong tông môn đều cho rằng hoặc là Vân Kế thiên vị con gái, hoặc là di ngôn của Cầm Sơn Nguyệt có hiệu lực. Mãi sau mới hiểu được một Tư Quá Nhai vốn không nhốt được Yêu tu tứ phẩm.
Nhưng Vân Hương Diệp mới cửu phẩm, mới mười bốn tuổi, thậm chí nàng ấy còn không gây ra lỗi lầm gì, tại sao lại bị nhốt ở Tư Quá Nhai!
Liễu Vạn Linh hoàn toàn làm lơ lời nói của Vân Hoa Noãn, nâng tay lên mở trận, thoáng cái Vân Hương Diệp biến mất khỏi phòng.
"Mẫu thân!"
"… Ta dạy dỗ con gái ta, không cần con nhiều lời." Liễu Vạn Linh lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Vân Hoa Noãn: "Chẳng lẽ con muốn tới đó với nó?"
Vân Hoa Noãn gần như đáp không do dự: "Con muốn đi theo muội ấy!"
Nàng ta thật sự chịu đủ rồi, nếu muốn nhốt chi bằng nhốt luôn cả hai đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!