Chương 3: Nàng vẫn là nàng sao

Vân Hương Diệp bị tiếng cười điên cuồng của Vân Thiêm Y doạ sợ, suýt nữa ngã khỏi toà sen, nhờ xiềng xích huyền thiết trói Vân Thiêm Y một lần nữa mới lấy lại được dũng khí: "... Ngươi cười cái gì!"

Rồi lại quay sang quát lên với chấp pháp giả đang chờ ở hai bên: "Còn thất thần làm gì, mau đánh ả đi!"

Chấp pháp giả nghe vậy lập tức giơ roi Phong Thần lên cao, đánh thật mạnh về phía Vân Thiêm Y đang cười điên cuồng.

Chát! Chát! Chát!

Đầu roi thô to xé gió quất vào người Vân Thiêm Y không chút lưu tình, khiến da thịt nàng ta bong tróc, máu me tứ tung!

Nàng ta lại giống như không cảm nhận được đau đớn, trong lúc máu me b*n r* vẫn cười điên cuồng như cũ:

"Tại sao ư? Có gì mà tại sao, nhìn không thuận mắt thì giết thôi, thi thể đó dư thừa linh khí, vừa hay có thể cho chó của ta ăn, có điều để nguyên thi thể thì lớn quá, không phanh thây làm sao chó của ta ăn được?"

Vừa nói dứt lời, mọi người xung quanh đều chấn kinh, có người yếu bóng vía vừa thấy đống máu thịt dưới chân Vân Hương Diệp là không kìm được mà nôn oẹ.

Thiên Hạc Tông là danh môn chính phái tu tiên, đệ tử trong tông môn đều kiên định trừng ác khuyến thiện, một lòng hướng đạo, hành động chính nghĩa.

Sao lại dung thứ cho một ả yêu nữ như vậy!

Nhưng mà! Nhưng mà!

Bọn họ lại không thể làm gì Vân Thiêm Y! Không thể diệt trừ ả cho thống khoái!

Lời này tàn nhẫn đến mức ngay cả Minh Hàn Đăng cũng phải ngẩn người, Vân Hoa Noãn lộ ra nụ cười lạnh, Vân Thiêm Y thật sự tự làm tự chịu chết, vậy chẳng thể trách nàng ta!

Nàng ta dịu dàng nói với hắn: "Từ sư đệ thật là đáng thương, giết người vốn phải đền mạng, có điều thân phận của Thiêm Y đặc biệt, e là Tông chủ cũng không thể xét xử công bằng."

Minh Hàn Đăng ngơ ngác nói: "Năm đó nếu không nhờ Cầm Đường chủ lấy mệnh hộ sơn, toàn bộ Thiên Hạc Tông sẽ không thể tồn tại đến bây giờ."

Vân Hoa Noãn tiếp lời: "Cho nên Thiên Hạc Tông nhất định phải bảo vệ nữ nhi Vân Thiêm Y của bà, nếu như vi phạm, trời giáng thiên lôi."

Bởi vì lời hứa hẹn này, mấy năm nay Vân Thiêm Y hành xử tàn nhẫn nhưng vẫn không bị trừng phạt, cùng lắm chỉ bị giam cầm mấy tháng, trở ra cũng không biết hối cải.

Dưới sự dung túng như vậy, hành vi vốn chỉ là đánh mắng tì nữ ngược đãi cấp dưới dần dần thăng cấp.

Vân Thiêm Y sát nghiệt đầy người, đã sớm khiến cho mọi người trong tông môn bất mãn, nhưng không ngờ nàng ta càng lúc càng hành xử nặng tay hơn, không những xuống núi giết người vô tội, bây giờ còn bắt đầu xuống tay với đệ tử tông môn!

Từ Tử Việt vừa bị giết chưa hề làm gì, chỉ vì nàng ta thấy chướng mắt, thế là chịu hoạ sát thân!

"Tông chủ!"

Một lão giả đầu tóc bạc phơ mặc trường bào ngồi trên toà sen thật sự không thể nhịn được nữa, ông lập tức xoay người ôm quyền nói với Vân Kế, Tông chủ Thiên Hạc Tông đang ngồi trên toà sen ở trung tâm: "Thứ yêu nữ này, không thể giữ lại nữa!"

Mọi người cũng sôi nổi hưởng ứng: "Thứ yêu nữ này, không thể giữ lại nữa!"

Vân Kế từ đầu đến giờ vẫn luôn cau mày, mặt mũi tái nhợt.

Ông đau khổ nhìn Vân Thiêm Y, gần như không còn nhận ra đây là nữ nhi của mình, gương mặt vốn tuyệt mỹ xuất trần giống hệt Cầm Sơn Nguyệt chỉ còn sự ác độc điên cuồng, cộng thêm vết máu tươi khiến vẻ mặt nàng ta càng thêm dữ tợn.

A Nguyệt... Là ta vô dụng, lại nuôi nữ nhi thành ra thế này...

"Tông chủ!"

"Tông chủ!"

Giữa vô vàn tiếng giục giã, Vân Kế mấp máy môi, hạ quyết tâm.

Ông không muốn trách phạt Vân Thiêm Y, khiến con bé mất mạng, nếu muốn trừng phạt, chi bằng đến trừng phạt ông đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!