Bịch!
Sau một tiếng đập thật lớn, một người một hổ ngã về vị trí ban đầu.
Bạch Hổ vừa đáp đất đã xoay người lai, há chiếc miệng khổng lồ ra bổ nhào tới Vân Mộc Hương, c*n v** c* nàng ấy!
Lúc này Hồng Dược không quan tâm được bất cứ chuyện nào khác, rút kiếm chém thẳng về phía Bạch Hổ!
Tuy Giang Vân Triết chậm một bước, nhưng vẫn kịp dùng kiếm chặn lại trước khi mũi kiếm đến chỗ Bạch Hổ.
Hai người nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Vốn dĩ Giang Vân Triết hơi kinh địch nhưng rất nhanh đã bắt đầu tập trung vào. Không thể tin là kiếm thuật của con nhóc này vô cùng giỏi giang!
Tuy rằng không có bất kì kiếm kỹ hoa lệ nào nhưng lại từng bước ép sát, để hắn ta không tìm ra được sơ hở!
Thậm chí qua trăm chiêu, hắn ta bắt đầu rơi xuống thế yếu!
Rốt cuộc là ai dạy cô bé kiếm pháp!
Mà bên kia Bạch Hổ cũng không bắt được Vân Mộc Hương.
Mặc dù tộc Thỏ không có thiên phú mạnh trong các thuật pháp tấn công, nhưng có một nguyên nhân khác khiến cho họ có thể khẳng định được vị trí của mình từ trước tới nay.
Bọn họ cực kỳ thành thạo pháp thuật hệ chữa thương.
Vân Mộc Hương cũng không ngoại lệ.
Nàng ấy đánh không lại, chẳng lẽ còn không chữa được à!
Một giây trước hàm răng Bạch Hổ xé rách yết hầu nàng, trong nháy mắt tiếp theo vết thương đã lành lại y như ban đầu.
Bất kể tấn công thế nào cũng đều tốn công vô ích, thậm chí miệng vết thương còn tốt hơn so với trước khi bị thương. Nếu nói dưới ngũ phẩm mà kém một cấp trong tu hành thì có thể dùng đặc thù chủng tộc để bổ sung, vậy cũng chỉ giới hạn trong việc lấy sở trường của mình để tấn công nhược điểm của đối phương.
Cả hai bên đều dùng sở trường mạnh nhất của mình, vậy nên làm sao bát phẩm so được với thất phẩm.
Nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh của Vân Mộc Hương lại là cố nén cơn đau đớn liên tục do cổ họng bị xé toạc.
Mặc dù miệng vết thương sẽ lành nhưng nỗi đau không hề vơi bớt chút nào.
Nàng ấy không muốn Hồng Dược phân tâm nên luôn chịu đựng, may sao nàng ấy mới quen với việc hóa hình không lâu, do đó không thể bày tỏ cảm xúc phong phú giống Thố Vinh. Gần như các đau đớn phải chịu đều không bộc lộ ra ngoài.
Tuy điều này có thể giấu được Nhân tộc, nhưng lại không thể lừa được Bạch Hổ cũng là thần thú.
Vốn dĩ Bạch Hổ liên tục lặp lại những đợt tấn công vô ích đã khiến nó nóng nảy. Nhưng khi nhận ra con thỏ đối diện cũng đang phải chịu đựng nỗi đau, thế là mọi sự nóng vội của nó đều biến thành bạo ngược.
Biết trị thương hả, vậy không cắn chết ngươi sẽ cắn cho ngươi đau chết, tra tấn ngươi!
Đây không còn là luận võ nữa mà chỉ là ngược đãi một bên trong sự yên lặng, thậm chí không có người thứ hai biết được chuyện này!
Rầm!
"Tiếng gì thế!"
"Uy áp mạnh quá!"
"Là kẻ địch tấn công ư?!"
Toàn bộ đài Đấu Thú, không, phải nói là toàn bộ Thiên Hạc Tông, thậm chí cả núi Quan Vân đều cảm nhận được luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ này, thậm chí vượt xa khí thế của Yêu tu tứ phẩm, nhưng không hề có tà khí Yêu tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!