Cảm xúc không ngừng quay cuồng, rất nhiều lời đều chực vọt ra khỏi miệng, Vân Hương Diệp mấp máy cánh môi hồng nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Vân Thiêm Y thấy nàng ấy như vậy, tuy không rõ lý do song vẫn đi tới trước mặt nàng ấy.
Nàng giang rộng hai tay, ôm thiếu nữ mười bốn tuổi vào lòng, còn xoa đầu nàng ấy: "Ngoan nào."
Đối phương không ôm nàng ấy còn đỡ, một khi có người ôm chặt nàng ấy vào lòng, một bụng tủi thân của Vân Hương Diệp lập tức không thể kiềm chế được: "Vì sao vậy, vì sao cô muốn làm gì thì làm cái đó, muốn sống thế nào thì sống thế đó...?"
Vân Thiêm Y im lặng giây lát rồi hỏi ngược lại: "Vì sao cô cảm thấy cô không thể?"
Vân Hương Diệp thoát khỏi vòng ôm của nàng, trừng mắt nói: "Phụ mẫu, trách nhiệm, xưa giờ cô đều không màng sao!"
Vân Thiêm Y chỉnh lại tóc rối cho nàng ấy, rồi xoay người ngồi trên một chạc cây nhìn về phía bọn họ, có Vân Hương Diệp, Hồng Dược, Hạ Chí, còn có Vấn Kinh, Vân Mộc Hương, hỏi một vấn đề quan trọng nhất.
"Mọi người cảm thấy, tu đạo là vì cái gì?"
Đây là câu hỏi nàng từng hỏi Vân Kế.
Chuyện này...
Cả người (lẫn thú) ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Hạ Chí vô tư nhất lên tiếng trước: "Là, là vì trường sinh!"
Vân Thiêm Y nở nụ cười nhạt.
Phải, lúc ấy Vân Kế cũng trả lời nàng như vậy.
Có thể xem như câu trả lời tiêu chuẩn của tu sĩ.
Trước kia đây cũng đã từng là mục tiêu của Vân Thiêm Y.
Nhưng...
"Ngươi có hiểu trường sinh nghĩa là gì không?"
Hạ Chí sửng sốt, cậu gãi đầu: "Tức là không già không chết?"
Vân Thiêm Y lắc đầu, nhìn sang Vân Hương Diệp.
Vân Hương Diệp mới mười bốn tuổi, thiếu nữ ở độ tuổi này vẫn chưa nghĩ ngợi nhiều về vị trí của mình trong thế gian, sao có thể lý giải được ý nghĩa của trường sinh: "Già không chết sao?"
Hai người họ nói xong, còn Hồng Dược chỉ lắc đầu: "Ta không biết..."
Vân Thiêm Y cụp mắt, mặt mày lạnh nhạt nói ra đáp án của mình.
"Trường sinh chính là cô độc."
"Phụ mẫu, tỷ muội, bằng hữu tri kỷ, thậm chí con cháu của ngươi, tất cả đều sẽ lần lượt chết trước ngươi."
"Không chỉ vậy, thậm chí là sư môn của ngươi cũng thế, sư phụ, tiền bối, sư huynh sư đệ, hậu bối, đồ đệ, đồ tôn của ngươi... Ngươi sẽ lần lượt đưa tiễn bọn họ."
"Tu đến cuối cùng, giữa trời đất này chỉ còn lại có một mình ngươi."
"Ngươi là người thế nào, sở dĩ ngươi là chính ngươi bởi vì xung quanh ngươi còn có những người khác, bọn họ có liên quan đến ngươi, tạo thành một ngươi hoàn chỉnh, nếu không còn ai xung quanh nữa, ngươi có còn là ngươi không?"
Nói đến đây, Vân Thiêm Y không phải nói với bọn họ, mà đang nói với chính mình.
Cũng nói với Tiểu Miêu Miêu bị mình bỏ rơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!