Vân Thiêm Y quay đầu lại, đợi Vân Hương Diệp lên tiếng.
Vân Hương Diệp vốn bị đối phương làm lơ nhiều lần, đột nhiên thấy Vân Thiêm Y quay đầu nhìn mình thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó lập tức đi lên.
Nàng ấy chưa quên mục đích của mình.
Có điều... Dù sao Vân Thiêm Y cũng vừa mới cứu nàng ấy, nàng ấy lại mở miệng đòi mạng người ta thì thật là lấy oán báo ơn.
Vân Hương Diệp không làm được chuyện như vậy.
Nghĩ lại thì, dù sao Vân Hoa Noãn cũng chỉ muốn đuổi Vân Thiêm Y ra khỏi Thiên Hạc Tông, mà xem ra bản thân Vân Thiêm Y cũng không muốn ở lại Thiên Hạc Tông, thế chẳng phải ăn khớp với nhau sao!
"Khụ, ờ thì." Vân Hương Diệp ho nhẹ: "Bọn ta muốn hành động chung với cô!"
Vì sao?
Vân Thiêm Y ít nhiều có hơi thắc mắc.
Ta và cô thân nhau lắm à?
Thố Vinh không biết Vân Hương Diệp là ai, có ân oán gì với Vân Thiêm Y, chỉ nghĩ khi nãy Vân Hương Diệp vừa trải qua kinh hoàng, xuất phát từ lòng tốt mà lên tiếng với Vân Thiêm Y: "Có phải tiểu cô nương này bị doạ sợ rồi không? Thật ra đi theo chúng ta cũng tốt mà, đã có một tà phách xuất hiện, nói không chừng còn có người thứ hai, nếu thật sự có chuyện gì, có thêm hai người chính là hai sự trợ giúp."
Cũng có lý.
Vân Thiêm Y không thật sự để bụng chuyện Vân Hương Diệp từng làm, chỉ có một chuyện nàng nhất quyết phải so đo tới cùng: "Nếu cô muốn theo bọn ra thì đến xin lỗi Hồng Dược đi."
Nàng còn nhớ đấy, lúc đó Vân Hương Diệp đã cầm đầu bọn Hạ Chí đánh Hồng Dược.
Hạ Chí đã xin lỗi, nhưng Vân Hương Diệp lại bỏ chạy.
"Cô...!" Chuyện này thì nhớ rõ kỹ! Vậy sao nàng lại không bao giờ nhớ tên mình chứ! Vân Hương Diệp nhướng mày, trừng mắt nhìn Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y chẳng thèm để tâm tới tâm trạng của nàng ấy.
Xin lỗi thì theo.
Không xin lỗi thì đường ai nấy đi.
Nàng không đánh kẻ chạy lại Vân Hương Diệp, dù sao đối phương cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, hơn nữa còn không dùng kiếm.
Thấy Vân Thiêm Y càng đi càng xa, Vân Hương Diệp giậm chân thật mạnh, gọi Hạ Chí: "Đi rồi kìa!"
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi được chưa! Thật là!"
Hạ Chí không kìm được nhoẻn miệng, cố không cười thành tiếng miễn cho mình bị Vân Hương Diệp giận dỗi, cậu xoay người gấp gọn y phục vấy máu của Vân Hương Diệp rồi đi theo sau nàng ấy.....
Đám người Vân Thiêm Y đi một mạch nửa canh giờ, Hồng Dược lo lắng đi tới đi lui nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ một chỗ, không tự tiện qua xem.
Vân Mộc Hương cũng không khuyên cô bé được, tuy hai người đã kết khế ước, song Hồng Dược lại không có tu vi cho nên không có thần thức.
May là thần thú có phẩm giai hầu như đều hiểu được ngôn ngữ của nhân tộc, bình thường tương tác qua lại một chút cũng không thành vấn đề.
Vấn Kinh tựa dưới bóng cây, vẻ mặt lạnh nhạt song ánh mắt lại rất ấm áp, nhìn Hồng Dược cứ đi qua đi lại còn Vân Mộc Hương thì lo lắng suông.
Ngay sau đó, thái dương vốn mất đi sừng hơi giật giật, cậu bé nhận thấy linh giác của mình đang được triệu hoán.
"Tôn thượng đã quay lại."
Đến lúc này Vân Mộc Hương mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Hồng Dược qua khoa tay múa chân với cô bé một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!