Dù sao Vân Thiêm Y cũng sống trong tông môn hơn mười ngày, nhị tiểu thư và tam tiểu thư là ai, nàng đã nghe Hồng Dược nói đến.
Cũng biết bọn họ có quan hệ gì với mình.
Tuy quan hệ giữa nàng và Vân Hương Diệp không quá tốt, nàng lại luôn bị nhằm vào, song hình như đối phương chỉ là một tiểu cô nương mới mười bốn mười lăm tuổi, nếu gặp khó khăn, cho dù bản thân Vân Thiêm Y chỉ là một người thường, nhưng mang lòng yêu thiên địa vạn vật của một người tu đạo, chắc chắn nàng không thể trơ mắt nhìn cô nhóc chết mà không cứu.
"Dẫn đường đi."
Nàng kéo Hạ Chí lên, giao cho Thố Vinh.
Tuy trên bắp đùi cậu máu thịt mơ hồ, song vẫn chưa tổn thương gân cốt, vết thương nhỏ này chỉ cần Thố Vinh động một ngón tay là có thể trị khỏi.
Mặc dù trong lòng Hạ Chí còn đang sốt ruột vì Vân Hương Diệp, song ở trước mặt Thố Vinh, cậu vẫn thấy chấn kinh không ít.
Đây là... Linh khí áp bức thế này...! Vị này thoạt nhìn là một ông lão rất nghiêm túc, tuyệt đối không dưới tứ phẩm!
Là Pháp tu tứ phẩm sao... Sao lại ở khe suối Vân Long thế?
Nhưng suy nghĩ vừa loé lên một thoáng, Hạ Chí đã cảm nhận được đau đớn trên bắp đùi của mình hoàn toàn biến mất, cậu lập tức chỉ về một hướng: "Bên này!"
Cậu rõ ràng là người đi trước dẫn đường, chẳng qua chỉ trong nháy mắt Vân Thiêm Y đã chạy nhanh hơn cả cậu.
Mà nàng còn là một người không có tu vi!
Hạ Chí càng thêm tức giận, cậu không muốn chịu thua, lại đang sốt ruột trong lòng, thế là càng cố đuổi theo Vân Thiêm Y sát sao.
Thố Vinh không yên tâm vội vàng đuổi theo hai người họ, chỉ dặn Vân Mộc Hương dẫn theo cô bé Hồng Dược và Vấn Kinh vẫn còn yếu ớt cứ chậm rãi theo sau, không cần vội vàng.
Vân Thiêm Y tai thính mắt tinh, nàng chạy theo phương hướng mà Hạ Chí đã chỉ, chỉ trong chốc lát đã nghe thấy tiếng cười hạ tiện của một gã nam tử.
"Há há, tiểu nha đầu, thật kiên trì, sao hả, sao không chạy nữa, sao không quất roi vào người ta nữa đi?"
"Nàng là nữ nhi của ả Liễu Vạn Linh kia đúng không, đừng có vờ vịt, hai người các ngươi giống nhau lắm đấy."
"Lão bà kia vô cùng xấu xa, vừa muốn tính kế người khác còn muốn qua cầu rút ván, hừ, đợi nữ nhi của ả rơi vào tay ông đây, xem ả định lật lọng ông đây thế nào!"
"Ái chà, bị bịt miệng chắc khó chịu lắm nhỉ, há há, tiếc là ông đây không thích nghe tiếng nữ nhân r*n r* đâu."
Đồng thời còn có tiếng ú ớ của Vân Hương Diệp đang giãy giụa điên cuồng.
Vân Thiêm Y cau mày, không hề do dự lao lên, dốc hết sức lực toàn thân vọt tới bằng tốc độ nhanh nhất của một người không có tí tu vi nào.
Đồng thời, nàng cũng siết chặt kiếm gỗ trong tay.
Vượt qua một bụi rậm, trước mắt là một mặt hồ trong vắt.
Bên bờ hồ, Vân Thiêm Y liếc mắt một cái đã thấy gã nam tử mặt mũi đáng khinh đang ngăn chặn một thiếu nữ loã thể, dự tính làm chuyện xằng bậy.
Trong mắt thiếu nữ chỉ có phẫn uất và giận dữ, nhưng khoé mắt đỏ hoe và đẫm lệ lại chứng tỏ nàng ấy cũng rất sợ hãi.
Nàng ấy nghiêng đầu né tránh cái mồm ghê tởm của gã nam tử, vừa hay lại nhìn thấy một bóng người đang lao vọt đến!
Ngay sau đó!
Trước mắt nàng ấy toàn là chất lỏng đỏ tươi.
Máu tươi tanh tưởi tuôn trào như thác, ào ạt chảy ra.
Nàng ấy lập tức hốt hoảng trừng mắt, song lại rất sảng khoái khi ý thức đây là máu của ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!