Chương 22: Cầu xin cô, mau cứu tỷ ấy

Nhưng thi thể sẽ không mở miệng giải thích thêm bất cứ chuyện gì cho nàng ấy.

Hạ Chí lựa lời nói: "Có phải có người thừa cơ trà trộn vào đây giết người đoạt bảo không?"

Vân Hương Diệp do dự trong nháy mắt.

Nàng ấy vốn định nói không thể nào.

Lần trước khi nàng ấy tham gia vốn không phát sinh chuyện như thế này, dù sao khi cuộc tổng tuyển chọn kết thúc, trong tông môn sẽ phái người tới kiểm tra bí cảnh.

Đây là khe suối Vân Long, là bí cảnh của Thiên Hạc Tông bọn họ, không phải nơi cho phường đạo chích ẩn thân.

Một khi phát hiện thi thể, tất sẽ tra soát nghiêm ngặt.

Tuy bản thân Thiên Hạc Tông không có kỹ thuật kiểm tra thực hư của thi thể, nhưng vẫn có thể mượn vài đệ tử của các môn phái Pháp tu có quan hệ tốt đến kiểm tra.

Chắc chắn sẽ tra ra đến cùng.

Tuy Hạ Chí giống Vân Hương Diệp đều là Thú tu cửu phẩm, song thân phận địa vị của cậu so ra thì kém xa tam tiểu thư Vân thị, chỉ là một đệ tử nội môn bé nhỏ không thể nắm rõ những tình huống thế này.

Nhưng vấn đề khiến Vân Hương Diệp do dự chính là... Cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn lần này là do mẹ nàng ấy Liễu Vạn Linh phụ trách.

Lúc trước Vân Kế toạ trấn thì không xảy ra chuyện gì, đến khi Liễu Vạn Linh phụ trách lại có vấn đề.

Chuyện này... Có thể ảnh hưởng đến danh dự của Liễu Vạn Linh không?

Chắc là có.

Tuy Hạ Chí là tiểu đệ của nàng ấy, nhưng không biết giữ mồm miệng.

Vân Hương Diệp động não giây lát, nghĩ được biện pháp rồi thì hừ lạnh: "Nhìn miệng vết thương này chắc không phải do con người gây ra, e là kết khế ước với thần thú thất bại, bị nó giết ngược lại. Nếu là con người giết, vậy cánh tay của bọn họ biến đi đâu? Chắc hẳn là bị ăn rồi."

Hạ Chí thật sự không dám nhìn kỹ miệng vết thương trên thi thể, nghe thấy Vân Hương Diệp nói vậy lập tức gật đầu như giã tỏi: "Có thể, có thể lắm!"

Cậu do dự nhìn thoáng qua mặt đất: "Vậy chúng ta tránh đi, đi chỗ khác thôi?"

"Không được!" Vân Hương Diệp cho rằng Liễu Vạn Linh đã bại lộ, để kẻ đoạt bảo giết người thừa dịp lộn xộn mà tiến vào, nàng ấy không thể mặc cho thi thể phơi ra đây, nếu sau đó đệ tử trấn phái tới kiểm tra rồi bẩm báo Tông chủ, Liễu Vạn Linh nhất định sẽ bị khiển trách: "Chúng ta chôn thi thể đi."

"Chôn, chôn?"

"Dù sao cùng là tu sĩ với nhau, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn họ phơi thây nơi hoang dã sao!" Vân Hương Diệp cau mày trách cứ, nói: "Dùng kiếm của ngươi đào hố đi, nhanh lên!"

Bất luận là vì thân phận hay vì lòng ái mộ nhỏ bé kìm nén trong lòng, Hạ Chí đều khó mà từ chối Vân Hương Diệp, tuy rằng cậu cảm thấy nơi này có thể được xem là vùng đất linh thiêng nhân tài hội tụ, không đến mức gọi là hoang dã lắm.

May mà Vân Hương Diệp cũng không để mặc cho một mình cậu làm, Liễu Vạn Linh đã dạy nàng ấy một ít pháp thuật, hai người ba chân bốn cẳng, chẳng mấy chốc đã chôn xong thi thể và đầu người xuống đất.

Cát Kiệt ở trên cây nhìn mà chỉ muốn cười phá lên, nếu không phải trong miệng còn ngậm lá cây thì gã đã cười thành tiếng rồi.

Không ngờ còn có người giúp gã giải quyết hậu quả thật êm đẹp.

Gã còn không cần cảm tạ bọn họ.

Sau khi chôn thi thể xong, Vân Hương Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, tóm lại cho dù là thứ chó má gì đã trà trộn vào thì cũng đừng hòng vấy bẩn danh dự của mẹ nàng ấy.

Đáng ghét, mấy thi thể đó máu me xấu xí muốn ói, làm bẩn cả y phục của nàng ấy.

Vân Hương Diệp nhìn quanh một vòng, phát hiện phía trước hình như có ánh nước ăn tăn, bèn kéo Hạ Chí qua đó.

Chỉ có điều không ai chú ý tới, Cát Kiệt đã lần mò đi theo sát bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!