Chương 21: Muốn hai bên đấu lẫn nhau hả!

Nhưng mấy lời này không thể nói với Thố Vinh của tộc Thỏ.

Bản thân thú tộc vô cùng thuần phác, không phức tạp như bản chất con người. Người ta vừa phải tu đạo lại cần tu tuệ căn, tu linh tính, ít biết về lòng người hiểm ác thì tốt hơn.

Muốn để cho Vân Thiêm Y thấy, chuyện chưa từng xảy ra trước đây lại xảy ra khi Tông chủ ra ngoài, quyền lớn nhất rơi vào tay người khác.

Hoặc do năng lực của Liễu Vạn Linh không đủ nên bị người ta lợi dụng sơ hở.

Hoặc đây chính là sắp xếp của Liễu Vạn Linh.

Vân Thiêm Y không có ấn tượng gì với Liễu Vạn Linh, vậy nên quay ra hỏi Hồng Dược: "Muội thấy Liễu Vạn Linh thế nào?"

Hồng Dược từng sống ở Thiên Hạc Tông khi còn nhỏ, mặc dù được nuôi dưỡng ở núi Quan Vân nhưng có thể nói là người hiểu rõ nhất về những chuyện liên quan đến Thiên Hạc Tông trong hai người một thỏ.

Cô bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Ta nghe mẹ nuôi bảo Liễu Đường chủ là người rất nghiêm khắc, từ khi bà ta tiếp quản chức Phó Đường chủ Đấu Thú Đường thì trong môn phái đã nghiêm hơn nhiều, may mà vẫn còn Lương Đường chủ."

Vân Thiêm Y hỏi: "Vậy Lương Đường chủ làm việc không nghiêm à?"

Hồng Dược nói: "Ta cũng không biết, mẹ nuôi chỉ bảo nhìn cách Liễu Đường chủ nói chuyện sẽ cảm thấy bà ta dịu dàng như nước, nhưng cách bà ta làm việc vô cùng quy củ rập khuôn, vậy nên đừng để bị bà ta lừa, ngày thường đến tông môn thấy bà ta thì phải chạy thật nhanh!"

"Thì ra là thế." Vân Thiêm Y sờ đầu cô bé.

Một người làm việc nghiêm khắc sao có thể cho đám săn trộm lẻn vào nhân lúc bản thân đang phụ trách được?

Xảy ra sai sót thế này, làm sao giữ được thể diện, người nghiêm túc và nghiêm khắc như thế làm sao chịu nổi?

Khả năng cao chính Liễu Vạn Linh đã tự mình sắp xếp cho đám săn trộm.

Nguyên do là gì thì Vân Thiêm Y không biết.

Nàng hỏi Thố Vinh, Thố Vinh cũng không rõ ràng lắm, lão chỉ có thể khẳng định và tin tưởng chuyện này không hề liên quan đến Vân Tông chủ.

Rất nhanh sau, nhóc Anh Chiêu dần dần tỉnh lại.

Đầu tiên cậu bé ngơ ngác nhìn Vân Thiêm Y vài giây, sau đó chuyển tầm mắt tới bên người Thố Vinh: "… Thố Nhung Nhung chân nhân?"

"Khụ khụ, cậu có thể gọi lão là Vinh gia gia, Thảo Bảo Vinh, đây là cái tên được Kiếm Đế tôn thượng ban cho."

"Kiếm đế… tôn thượng…?" Ánh mắt ngạc nhiên của Anh Chiêu đảo qua ba người, cuối cùng dừng lại ở Vân Thiêm Y.

Trực tiếp dùng thần thức quét kiếm hồn là kĩ năng chỉ Thú tu nhị phẩm trở lên mới làm được, nhóc Anh Chiêu mới lên tới lục phẩm nên không thể làm vậy.

Nhưng trước khi cậu bé ngất xỉu, hình ảnh người con gái mặc váy xanh chỉ có thể là vị này.

"Kiếm Đế tôn thượng?"

Vân Thiêm Y nhẹ nhàng gật đầu, xem như thừa nhận.

Anh Chiêu loạng choạng đứng lên, lắc lắc cái đầu đã không còn sừng hươu, qua khóe mắt trông thấy chiếc linh giác trắng ngà tỏa ra vầng sáng mờ ảo trên mặt đất.

Cậu bé dùng mũi cọ linh giác, liên tục lặp lại động tác này.

Thố Vinh thở dài, lão già rồi, không thể nhìn nổi cảnh thú non đáng thương như vậy.

Lão vươn tay lấy một chiếc linh giác, khẽ niệm vài câu khẩu quyết. Thoáng cái chiếc linh giác trong tay lão biến thành một ánh huỳnh quang bay vào trong cơ thể Anh Chiêu.

Một vòng pháp trận màu vàng đột nhiên xuất hiện trên trán Anh Chiêu, sau khi kim quang lóe lên, con thần thú đầu hươu mình ngựa đã biến mất, trên đất chỉ còn lại một cậu con trai gương mặt thanh thú, thoạt nhìn mười sáu bảy tuổi.

Đầu tiên cậu bé hành lễ với Thố Vinh để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó nhặt chiếc linh giác còn lại đi tới trước mặt Vân Thiêm Y. Cậu bé quỳ một gối xuống, nâng linh giác tới trước mặt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!