Chương 20: Nhân tính phức tạp, thỏ đây không hiểu

Nhưng thấy được không có nghĩa là Vân Thiêm Y hiểu đó là gì.

Chắc đây là… khế ước thần thú?

Vân Thiêm Y chưa từng tiếp xúc với Thú tu cấp thấp, Hồng Dược cũng không hơn nàng bao nhiêu. Vân Mộc Hương sinh ra và lớn lên thế này, là Thú tu chính q** đ** tiên mà Hồng Dược từng gặp.

Vậy nên ba người nghiêm túc theo dõi với vẻ thích thú.

Chỉ có Thố Vinh nhìn vài lần đã nhíu mày.

Vân Thiêm Y chú ý tới biểu cảm của lão, dùng thần thức hỏi: "Sao thế?"

Thố Vinh chưa trả lời, Vân Thiêm Y đã cảm thấy một luồng sát ý độc địa, tuy chỉ thoáng qua nhưng nàng vẫn nắm bắt được.

Cần có sát thú khi ký khế ước với linh thú ư?

Dù nàng không hiểu Thú tu cấp thấp nhưng cũng biết chuyện này có gì đó không ổn.

Đại trận của Thố Vinh nhằm bảo vệ các nàng, ngăn cách hoàn toàn đám người Vân Thiêm Y với bên ngoài. Tuy là như thế, sát ý vẫn có thể xuyên thấu qua pháp trận và bị Vân Thiêm Y cảm nhận được!

Đây là muốn dồn đối phương vào chỗ chết!

Thố Vinh tiếp tục giơ quải trượng bằng gỗ lên, dùng sức đập mạnh. Ngay sau đó đại trận tản ra, giây tiếp theo Vân Thiêm Y, Thố Vinh và Vân Mộc Hương gần như đồng thời nghe thấy tiếng kêu cứu qua thần thức.

"Cứu ta… Cứu ta với…"

"Ông bảo vệ hai người họ." Vân Thiêm Y kéo Thố Vinh đang định đi tới, nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay, không hề do dự nhảy về phía vài đệ tử Thú tu bên kia.

Trong khe suối Vân Long dồi dào linh khí, kiếm gỗ linh thụ đã hút đủ linh khí từ lâu, Vân Thiêm Y dùng hết sức vung kiếm lên. Kiếm khí như thủy triều cuồn cuộn quét sạch vạn vật!

Mặc dù vài đệ tử Thú tu đang bao vây trấn áp thần thú nhanh chóng nhảy lên, nhưng hoàn toàn không nhảy thoát khỏi kiếm khí bao phủ trời đất. Trong nháy mắt đã nhận vô số vết thương trên người, quần áo cũng bị cắt rách tung toé.

"Ai!"

"Tên khốn nào dám đánh lén!"

Vân Thiêm Y đâu có rảnh rỗi nói chuyện với họ. Thanh kiếm đâm tới trước mắt họ theo luồng kiếm khí, đệ tử Thú tu còn chưa thấy rõ ai xuất kiếm đã bị đánh bay ngã lăn xuống đất.

Rút kiếm, vung kiếm, thu kiếm, liền mạch lưu loát!

Thần thú bị tấn công hồi lâu đã không còn chút sức lực nào, trong thần thức mơ hồ nó trông thấy một người con gái mặc đồ xanh từ trên trời bay xuống, dừng trước mặt nó.

Dáng người như vậy, từ rất lâu về trước, nhóc thần thú đã nhìn thấy một lần.

Lần đó Kiếm Đế chí tôn đến thăm thánh địa của Thú tộc, rừng phủ vạn dặm, bách thú đón chào, nó cũng ở trong đó.

"Kiếm Đế… Tôn thượng…"

Trước khi thần thú mất đi ý thức, đây là câu nói cuối cùng bật ra trong biển thần thức của nó.

Vân Thiêm Y liếc nó một cái, vẫy tay với Thố Vinh: "Tới cứu nó."

Còn nàng thì cầm thanh kiếm gỗ đi tới trước mặt mấy vị đệ tử Thú tu kia.

Kiếm gỗ không có lưỡi, Vân Thiêm Y cũng không có ý định giết người, đòn tấn công của nàng không tính là quá nặng.

"Ngươi, ngươi là ai!" Một đệ tử Thú tu trong đó chỉ vào chóp mũi Vân Thiêm Y mắng to: "Đồ vô liêm sỉ dám cướp đoạt thần thú của người khác!"

Vân Thiêm Y hơi bực: "Ngươi không quen biết ta?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!