Chương 18: Người ta tới để ôm đùi

Một đường tiến lên, càng đi Vân Thiêm Y càng cảm thấy khe suối Vân Long này không đơn giản.

Nơi này tuyệt đối không phải bí cảnh bình thường, bảo sao lúc tiến vào hàng vạn đệ tử đã bị phân tán khắp các nơi. Nàng và Hồng Dược đi hơn một canh giờ cũng không gặp bất kỳ đệ tử nào.

Không biết nó phải lớn tới mức nào.

Tính từ lúc tiến vào, ước chừng đã hai canh giờ trôi qua, tuy rằng Vân Thiêm Y chưa từng đả tọa nhưng vẫn cảm giác linh khí đang tiến vào cuồn cuộn, đồng thời cũng bao quanh kiếm gỗ, giao thoa với hơi thở của linh thụ do kiếm gỗ phát ra.

Cho dù Vân Thiêm Y không biết nhiều về thần thú, lúc này cũng hiểu rõ trong khe suối Vân Long nhất định có thần thú cấp cao, hơn nữa xét trên toàn bộ bí cảnh này, khả năng không chỉ có một mà thậm chí là có vài thần thú cấp cao.

Thiên Hạc Tông không hổ là môn phái lớn số một số hai về Thú tu, không ngờ lại nắm giữ bí cảnh này.

Càng đi sâu, linh khí càng thêm nồng đậm, thậm chí đã có linh áp*.

*Linh áp dùng để chỉ sức ép tinh thần và năng lượng linh lực phát ra từ một sinh vật hoặc người có tu vi cao hơn, đặc biệt là từ các linh thú, thần thú hoặc cao thủ tu đạo.

Đáy lòng Vân Thiêm Y mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

Cùng lúc đó, thanh kiếm gỗ trong tay nàng hơi run lên.

"Lui về phía sau!" Trước khi nàng kịp nói xong, trên mặt đất đã hiện ra một pháp trận cực lớn.

Vân Thiêm Y tay mắt lanh lẹ xách Hồng Dược lên, chỉ kịp ném cô bé khỏi pháp trận.

Dù trong lòng cảm thán Kiếm Đế chuyển thế bị thú khinh tới mức nào, bên ngoài Vân Thiêm Y vẫn không đổi sắc, vẻ mặt lạnh nhạt dường như không nhíu mày lấy một cái.

Đã rơi vào trong trận, trốn không bằng phá!

Nàng bình tĩnh lại nhìn lướt qua pháp trận, trận này bố trí có quy luật, năng lượng tập trung ở bốn góc.

Là địa trận!

Đương nhiên Vân Thiêm Y biết rõ cách phá trận.

Nàng không chút do dự lật tay đâm thẳng thanh kiếm gỗ xuống một chỗ!

Chỉ nghe một tiếng tách.

Thoáng chốc pháp trận vỡ thành bột mịn!

Cùng lúc đó, liên tục vài tiếng hô đau vang lên ở những nơi khác nhau!

Vân Thiêm Y không có ý giết hại thần thú. Sau khi phá trận xong thì thu kiếm lại , quát lên: "Là vị tiểu hữu nào, không ngại ra gặp một lần."

Một giọng nói già nua đầy uy lực vang lên từ trên trời: "Ăn nói ngông cuồng! Một kẻ không tu hành như ngươi sao dám gọi lão phu là tiểu hữu!"

Giây tiếp theo, một màn sương mù dâng lên rồi tan đi, một ông lão tóc trắng xóa mặc áo bào trắng, tay cầm một chiếc quải trượng bằng gỗ đứng trước mặt Vân Thiêm Y.

Phía sau ông lão là vài tu sĩ mặc áo bào trắng xếp thành hai hàng, ước chừng hơn chục người.

Vân Thiêm Y vốn đã chuẩn bị sẵn tư thế, chỉ chờ rút kiếm ngay lập tức. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của ông lão, nàng vô thức ngẩn ra: "A."

Ông lão vốn đang cau mày đầy uy nghiêm, nhưng sau khi dùng thần thức đảo qua Vân Thiêm Y cũng sững sờ ở tại chỗ: "A."

Vân Thiêm Y tiếp tục đánh giá xung quanh ông lão, dùng thần thức hỏi bằng giọng điệu khó mà tin nổi: "Tiểu Thố Thố?"

Nghe tiếng xong cả người ông lão giật mình, đôi mắt mờ đục bỗng trở nên ướt át: "Kiếm, Kiếm Đế tôn thượng?!"

Ông lão xua tay về sau: "Lui hết ra đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!