Đáng lý ra nàng đã có thể phi thăng thành công.
Cho dù chỉ có Kiếm Đế chí tôn ở đó, cũng đã có thể áp chế phần lớn tà đạo.
Nhưng nàng lại phi thăng thất bại, còn bị đè dưới tháp Trấn Hồn mười sáu năm.
Mười sáu năm qua, tốc độ ăn mòn của tà đạo không biết đã nhanh hơn bao nhiêu lần... Nhưng có thể lan tràn đến xung quanh núi Quan Vân, hẳn là rất nghiêm trọng.
Những núi non có danh môn đại phái trấn thủ như núi Cửu Loa hoặc núi Quan Vân được xem như khu vực tương đối an toàn ở đại lục Thần Châu, rất nhiều phàm nhân bá tánh thích sinh hoạt dưới chân núi tông môn, bởi vậy từ sườn núi trở lên hình thành các môn phái tu đạo, bên dưới sườn núi là thành trấn thôn xóm.
Các vùng đồng bằng rộng lớn ngoài đó gần như không có năng lực phòng thủ.
Có điều đây là những vùng đất trồng trọt chăn nuôi có nhiều cư dân, người tu đạo lòng mang thiên hạ, cho nên không thể mặc kệ phàm nhân ở gần ngọn núi của mình. Sau nhiều lần bàn bạc, cuối cùng các môn phái lớn phân chia khu vực quản lý, mỗi môn phái phụ trách một khu vực, đồng thời để cảm tạ những môn phái này, quan phủ địa phương cũng sẽ cung cấp một số kinh phí hoặc phương tiện hành sự.
Cũng vì lý do này, chuyện Vân Kế dẫn theo vài vị Đường chủ và các đệ tử trấn phái xuống núi quét sạch tà đạo được xem là trách nhiệm mà người có đạo nghĩa như bọn họ không thể chối từ.
Lúc Vân Thiêm Y còn là Tông chủ cũng quét sạch không biết bao nhiêu tà đạo, sau này nàng trở thành Kiếm tu nhất phẩm, đêm trước phi thăng, nàng đã dùng kiếm vực của mình trấn áp toàn bộ núi Cửu Loa.
Đồng thời, tuy nhân tộc tu thú chỉ có thể tu đến tam phẩm, tứ phẩm, nhưng Thú Đế là Thú tu nhất phẩm, hẳn phải ở tiên cảnh, theo lý mà nói xung quanh núi Quan Vân sẽ không bị tà đạo ăn mòn đến chân núi mới phải.
Chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Miêu Miêu?
Cũng đã gần nghìn năm Vân Thiêm Y chưa gặp thần, chỉ biết thần vẫn luôn tu hành ở tiên cảnh, lần này tới đây giúp nàng bảo vệ kiếm hồn còn tặng kiếm gỗ.
Đáng tiếc, nàng đã không còn tu vi, nhất thời không thể liên lạc được với Tiểu Miêu Miêu.
Vẻ mặt Vân Thiêm Y trở nên nghiêm trọng, nàng khẽ thở dài, tầm mắt lại nhìn về phía Hồng Dược.
Vốn dĩ nàng định khi thương tích lành lặn sẽ dẫn Hồng Dược rời khỏi Thiên Hạc Tông, theo kế hoạch thì bọn họ sẽ đi tới khu vực xung quanh núi Cửu Loa trước.
Vân Thiêm Y đã chuyển thế đầu thai, dung mạo không giống đời trước, hơn nữa núi Cửu Loa lớn như vậy nàng cũng không quá lo sợ Tông Hạo sẽ phát hiện.
Muốn luyện kiếm thì phải tới ngọn núi mà Kiếm tu tụ tập, cho dù chỉ làm tán tu, ở xung quanh núi Cửu Loa vẫn còn thể tìm được tài nguyên mà Kiếm tu cần.
Nhưng mà tình hình có thay đổi.
Nếu tà đạo đã xâm lấn đến mức độ này... Bản thân nàng thì không sao, tuy không có tu vi nhưng kỹ năng kiếm thuật vẫn còn đó, đồng thời cũng vì không có tu vi quá cao cho nên tà đạo lớn mạnh sẽ không quá hứng thú, còn đám tà đạo lâu la thì không phải đối thủ.
Nhưng nếu dẫn theo Hồng Dược, nàng không chắc chắn mình có thể hoàn toàn bảo vệ Hồng Dược an toàn.
"Hồng Dược." Thấy cô bé không thể kiên trì tiếp, Vân Thiêm Y gọi lại để cô bé nghỉ ngơi một lát trước rồi mới hỏi: "Muội thích Thiên Hạc Tông không?"
"Thích!" Hồng Dược vốn muốn nhào vào lồng ngực Vân Thiêm Y, nhưng nhận ra cả người mình đầy mồ hôi nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế: "Ta thích đại tiểu thư, cũng thích Tông chủ!"
"Vậy muội muốn ở lại Thiên Hạc Tông, tham gia cuộc tổng tuyển chọn nội môn không?"
Nghe vậy Hồng Dược sửng sốt một lúc, cô bé nhìn vẻ mặt của Vân Thiêm Y, chớp chớp hai mắt, dường như suy nghĩ rất kỹ càng rồi mới đưa ra kết luận: "Đại tiểu thư đi đâu, ta sẽ theo đó."
Vân Thiêm Y thật sự có hơi giật mình, tình cảm của nàng dành cho Hồng Dược vốn xuất phát từ tình cảm dành cho Vân Không Tần, đời trước nàng đã không thể che chở cho đồ đệ yêu quý đến cùng, đời này nàng nhất định phải bảo vệ được Hồng Dược, cũng xem như một kiểu đền bù tâm lý cho bản thân mình.
Nhưng sao Hồng Dược lại ỷ lại và tin tưởng nàng đến vậy?
Có vẻ nhận ra thắc mắc của nàng, Hồng Dược hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ra khi còn nhỏ ta đã luôn ở bên cạnh đại tiểu thư, lúc đó đại tiểu thư vẫn là..."
Cô bé không định nói ra hai chữ kẻ ngốc, bèn lướt qua: "Tuy đại tiểu thư không nhớ rõ ta, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ đại tiểu thư!"
Còn chưa nói dứt lời, Vân Thiêm Y đã kéo cô bé vào lòng.
Hì hì, vòng tay của đại tiểu thư thật là ấm, làm Hồng Dược nhớ đến cái ôm ấm áp của Cầm Đường chủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!