Cô bé nhào vào lòng Vân Thiêm Y khóc nức nở.
Vân Thiêm Y nháy mắt trao đổi với Vân Kế: "Muội ấy gặp kẻ thù sao?"
Vân Kế lắc đầu liên tục: "Con bé mới mười hai tuổi mà."
Ông hơi khựng lại, dường như nhớ ra gì đó, trầm ngâm nhìn về phía Vân Thiêm Y.
Nhìn dáng vẻ của Vân Thiêm Y, có vẻ nàng hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra khi Yêu tu đoạt xá.
Nếu đã như vậy, Vân Kế cũng không định nói giảm nói tránh, kẻo lại khiến nàng không hiểu ngược lại còn hiểu lầm gì thêm.
"Lúc đó con bị Yêu tu đoạt xá, làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn đẫm máu, đương nhiên những việc này không liên quan đến con, đều là tội nghiệt của ả Yêu tu kia." Vân Kế thở dài: "Để tránh cho Yêu tu làm tổn thương Hồng Dược, ta đã đưa con bé đến chỗ một vị bằng hữu cũ, mấy năm qua nó không hề sống ở tông môn, sao lại có kẻ thù được."
Đời trước Vân Thiêm Y chỉ chuyên tâm tu đạo, bế quan trường kỳ không hỏi thế sự, lánh đời tới nỗi cả người đều toát ra tiên khí, nàng mang tâm thế không tranh với đời, song cũng khó trách nàng, với cấp bậc của nàng khi đó, không thể nói là không tranh với đời mà là trên đời không có việc gì có thể tranh với nàng.
Nhưng nàng cũng không phải không biết cách đối nhân xử thế, cũng không phải người quá thật thà.
Lời của Vân Kế có hàm ý khác, nàng gần như hiểu ra ngay tức khắc.
Hồng Dược còn nhỏ tuổi, nhiều năm không ở trong tông môn, nếu như bị khi dễ, vậy chỉ có thể là vì giận chó đánh mèo.
Bị người mang hận với Vân Thiêm Y giận chó đánh mèo.
Vân Thiêm Y mím đôi môi đỏ, vẻ mặt không chút thay đổi, nàng nhẹ nhàng đẩy Hồng Dược ra khỏi lòng mình, lau nước mắt cho cô bé, hỏi: "Người bắt nạt muội ở đâu?"
Hồng Dược sợ hãi liếc mắt sang Vân Kế.
Vân Kế thở dài: "Ta đi trước đây."
Ông là chủ tông môn, làm việc phải công bằng chính trực hết mức có thể, lúc trước thiên vị Vân Thiêm Y đã khiến nàng bị chỉ trích không ít, nếu bây giờ vẫn nhất mực che chở, e chỉ làm mọi người trong tông môn càng thêm oán hận Vân Thiêm Y.
Cho nên cách tốt nhất là ông vờ như không biết.
Không biết Hồng Dược bị bắt nạt.
Cũng không biết Vân Thiêm Y chuẩn bị ra tay đòi lại công bằng cho Hồng Dược.
Dù sao nhìn dáng vẻ của Vân Thiêm Y cũng không giống người sẽ chịu thiệt thòi.
Gần đến cửa, ông quay đầu nhìn nữ nhi thêm một lần nữa, cân nhắc một lát, ông vẫn lên tiếng: "Về chuyện ở lại môn phái, con hãy suy xét thêm đi."
Nói dứt lời, ông vội vàng rời đi.
Vân Thiêm Y lúc này chỉ bận tâm đến chuyện Hồng Dược bị bắt nạt, nàng xoa đầu Hồng Dược, hỏi han tỉ mỉ rõ ràng.
Vân Kế phải cân bằng mọi bên, không thể để Vân Thiêm Y tiếp tục ở gian phòng xa hoa lúc trước, gian phòng kia cũng phải phong bế hoàn toàn để kiểm tra xem còn tàn dư của Yêu tu không, ông đành sắp xếp cho nàng ở một tiểu viện xa xôi hơn, tuy điều kiện không tốt bằng khuê phòng của đại tiểu thư Vân gia, nhưng quý ở chỗ an tĩnh thanh tịnh không ai quấy rầy.
Có điều tiểu viện này không có phòng bếp riêng, tuy người tu đạo đến cấp bậc nhất định có thể tích cốc nhưng vẫn cần dùng nước ấm, nào là rửa mặt rửa tay, uống trà súc miệng, tu sĩ cấp thấp dù sao cũng không thể tự thanh tẩy bản thân hoàn toàn, hơn nữa trước khi đến thời điểm bắt buộc tích cốc, rất nhiều tu sĩ vẫn kiên trì giữ thói quen ăn uống.
Cho nên Hồng Dược muốn lấy nước ấm thì phải vòng qua đại viện, nơi đệ tử nội môn ngoại môn sinh hoạt.
Cô bé vừa đến đại viện đã bị một nhóm đệ tử ngoại môn vây quanh xô đẩy, cuối cùng bị đẩy ngã ra đất, ấm nước bị đập nát, dường như còn nói thêm mấy lời khó nghe song Hồng Dược lắc đầu không chịu nói, không muốn làm bẩn tai Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y cũng không vội, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ của Hồng Dược, bảo cô bé dẫn đường.
Thiên Hạc Tông giống như đa số các tông môn khác, chia đệ tử thành hai nhóm ngoại môn và nội môn, đệ tử ngoại môn dù nói là người tu hành song trên thực tế đều là những người còn chưa đạt tới cửu phẩm, chưa thể nhập môn, tu hành ngày thường chính là hầu hạ đệ tử nội môn, đồng thời tới đại điện ngoại môn nghe giảng đạo đôi chút.
Chờ đến cuộc tổng tuyển chọn tông môn ba năm một lần, ai có tư chất sẽ tiến vào nội môn, ai không có tư chất, nếu có nhà thì về nhà, nếu không có nơi để về thì có thể tiếp tục ở ngoại môn, tuy phải hầu hạ người khác nhưng trong thời buổi loạn lạc này có một chỗ trú thân cũng không dễ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!