Dù rằng lý trí mách bảo ông rằng ông chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng ít nhiều Vân Thiêm Y cũng phải giả bộ một chút đi chứ!
Con gái chưa bao giờ rời khỏi môn phái của ông sao lại biết rõ Tứ Thánh Huyết Vân Trận như thế!
Vân Kế liếc mắt nhìn Vân Thiêm Y.
Phối hợp chút đi, đừng để ông phải diễn kịch một mình.
Vân Thiêm Y hoàn toàn không để ý đến nỗi chua xót của người cha già, nàng hơi cau mày, nghĩ đến một chuyện hoàn toàn không liên quan khác.
Vân Kế chớp đau hết cả mắt rồi mà vẫn không nhận lại được một ánh mắt của con gái. Đợi khi nàng quay về phía ông thì lại đi hỏi chuyện khác: "Hồng Dược là Thú Nguyên gì?"
"… Nữu Dương Thú Nguyên." Vân Kế hít mũi đầy chua xót.
"Cấp bậc thế nào ạ?"
Chẳng phải con biết cả Tứ Thánh Huyết Vân Trận à, thế sao không biết cấp bậc Thú Nguyên! Vân Kế không nhịn được oán thầm.
Điều này không thể trách Vân Thiêm Y được.
Địa bàn Kiếm tu nằm ở dãy núi Cửu Loa, trong khi Thú tu tập trung ở dãy núi Quan Vân. Một nơi ở phía Bắc, một nơi ở phương Nam, tách biệt giữa hai phần đầu và cuối của đại lục đại lục Thần Châu. Vây nên khi mọi người ở đại lục nói đến phương hướng, đa phần đều thích gọi phương bắc là hướng núi Cửu Loa, còn phương nam được gọi là hướng núi Quan Vân.
Thú tu không giống Dược tu và Trận tu, lúc nào cũng phải len lỏi khắp nơi, bán hàng mọi chỗ. Dù bọn họ đi du lịch cũng hiếm khi đến tận núi Cửu Loa, dù tới được cũng chưa chắc có tư cách nhìn thấy Vân Thiêm Y.
Thậm chí đời trước Vân Thiêm Y còn chưa từng gặp Thú tu dưới tứ phẩm bao giờ. Tiếp xúc nhiều nhất với nàng là các thần thú nhị phẩm thậm chí nhất phẩm
- tới cấp bậc này gần như không có Nhân tộc.
Điều này khiến nàng biết rất rõ tình hình của thần thú cấp cao, nhưng lại hoàn toàn không nắm rõ tình huống của Thú tu cấp thấp.
Dù sao Vân Kế đã quen với việc chiều chuộng con gái mình, sau khi oán thầm xong vẫn kiên nhẫn giải thích cho Vân Thiêm Y: "Thú Nguyên có tổng cộng tám cấp bậc, trong đó Chân Long Thú Nguyên là cái vốn có của con đó, thuộc hàng đỉnh cấp, chỉ có duy nhất một cái trong thiên địa."
Ông thở dài.
Dù sao vẫn thấy tiếc.
Nhưng giờ đã không thể nào lấy lại được Chân Long Thú Nguyên nữa.
Thôi bỏ đi.
Dù sao ông chỉ mong Vân Thiêm Y có thể sống bình an vui vẻ hết cuộc đời, về phần tu đạo gì, tu tới trình độ nào thì tùy duyên, tùy duyên.
"Phía dưới có Loan Phượng và Đan Hoàng. Loan Phượng là nữ, Đan Hoàng là nam, đều là Thú Nguyên chỉ cần tu luyện thêm một chút là có thể ký khế ước với thần thú cấp cao."
"Dưới nữa là Thanh Khâu và Tức Dực, Thanh Khâu Thú Nguyên phần lớn được các thần thú như hồ, mèo, linh cẩu ưu ái, còn Tức Dực Thú Nguyên thì dễ thu hút các loài có cánh hơn."
"Cấp độ thứ tư là Nữu Dương và Thảnh Đình, Nữu Dương thu hút các linh thú bốn móng có sừng như ngựa và hươu. Thảng Đình thì được các động vật sống gần nước, hoặc sống trong nước yêu thích."
"Xếp cuối cùng là Trọc Âm Thú Nguyên, coi như Thú Nguyên hạng bét, gặp được linh thú gì đều dựa vào duyên phận, chứ dựa vào Thú Nguyên thôi thì không được. Ha ha, nghe có giống hoàn cảnh chỉ nhân vật chính trong thoại bản mới gặp không?"
Trong mắt Vân Thiêm Y, bất kể gặp được linh thú nào, đối với nhân tộc tu luyện đều như nhau cả.
Quan hệ giữa nhân tộc và thần thú là bạn, hoặc đôi bên cùng có lợi.
Thượng cổ thần thú cũng thế, hoặc thú cưng có chút linh tính cũng như vậy, không có gì khác nhau lắm.
Lời Vân Kế nói khiến nàng nảy ra hai vấn đề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!