Tuy rằng Hồng Dược ngây thơ nhỏ tuổi, nhưng tâm trí thông mình. Cô bé ngẫm nghĩ một lát, quyết đoán nắm bắt được điểm mấu chốt nhất.
"Vậy có phải Thiên Hạc Tông chúng ta không ai có thể đắc đạo phi thăng được không?"
Cô bé nóng lòng hỏi: "Vậy chẳng phải những năm nay Tông chủ đại nhân tu luyện uổng phí hay sao, phải nói cho ông ấy biết!"
Vân Thiêm Y nhanh tay giữ chặt cô bé lại, ấn Hồng Dược ngồi trên ghế một lần nữa: "Cũng không hẳn vậy."
Nói xong câu này, Vân Thiêm Y há miệng th* d*c, thế nhưng không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Thiên Đạo luân chuyển, tương sinh tương hợp, tám tu luôn hỗ trợ lẫn nhau… đây là những điều nàng tốn hơn hai vạn năm ở kiếp trước để hiểu rõ và tu luyện.
Không phải chuyện có thể giải thích bằng vài câu là xong.
Kiếp trước nàng tổ chức đại hội giảng đạo trong môn phái mình, chỉ riêng vụ Thiên Đạo luân chuyển đã có thể nói ba ngày ba đêm, hơn nữa cũng chỉ nói qua qua bên ngoài chứ chưa hề đi sâu.
Nếu phải giảng cho Hồng Dược hiểu rõ… Lúc này cô bé mới mười hai tuổi, đợi tới khi cháu gái cô bé lên mười hai tuổi cũng chưa chắc nói xong!
Trầm ngâm một lát, Vân Thiêm Y chọn không giải thích nhân quả mà đưa thẳng kết luận cho Hồng Dược: "Không phải tu luyện vô ích, chỉ cần có cơ duyên, người và thần thú có thể cùng nhau tu hành, làm ít lợi nhiều, không phải chuyện gì xấu."
Nhưng con người không thể tu thú, mà phải chọn một trong bảy đạo của Thiên Đạo để tu chính, kết hợp với thần thú hỗ trợ.
Hơn nữa gần như không thể tu thành chính quả, đắc đạo phi thăng.
Nhưng cũng y như lời Vân Thiêm Y nói.
Không phải chuyện gì xấu.
Không thể đứng hàng Đế Tôn, không phải chuyện gì xấu.
Hồng Dược hoàn toàn không biết tâm trạng phức tạp của Vân Thiêm Y lúc này, cô bé thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực: "Vậy là tốt rồi! Nếu không Tông chủ đại nhân đã phí công tu luyện vô ích!"
Động tác đáng yêu này khiến Vân Thiêm Y nhớ tới ái đồ Vân Không Tần, do vậy càng thêm yêu thương cô bé hơn. Gương mặt lạnh nhạt trước sau như một của kiếm tôn dịu đi rất nhiều khi đứng trước cô bé, thường pha thêm chút ý cười.
Rất nhiều năm rồi nàng chưa cười.
"Muội yêu thích Vân Tông chủ vậy ư?" Vân Thiêm Y lục lọi trong ký ức của nàng, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi cha mẹ đời trước của mình ra sao, dù sao cũng hai vạn năm nghìn năm trôi qua rồi.
Đời này bởi vì linh hồn và thể xác đổi chỗ, nàng cũng không có ấn tượng gì với Vân Kế.
Càng miễn bàn tới tình cảm gia đình.
Bởi vì ảnh hưởng tình cảm nên nàng còn thân thiết với Hồng Dược hơn Vân Kế.
Cái từ phụ thân kia, quả thực không gọi ra miệng được.
Hồng Dược gật đầu thật mạnh. Cô bé hoàn toàn không giấu được lời nói trước mặt Vân Thiêm Y. Không đợi Vân Thiêm Y hỏi, cô bé đã nói như bắn pháo: "Thích! Ta cũng thích Cầm Đường chủ!"
Vân Thiêm Y hơi bất ngờ: "Bà ấy… hình như qua đời từ sớm, muội từng gặp bà ấy hả?"
Hồng Dược hơi do dự gật đầu, lại lắc đầu: "Ta…"
"Con bé là đứa trẻ mồ côi mà mẹ con nhặt được." Vân Kế bước từ ngoài vào, cười ha ha quan sát Vân Thiêm Y một vòng: "Cơ thể khỏe lên chưa?"
Vân Thiêm Y ngừng cười. Nàng không biết nên ở chung với Vân Kế như nào nên chỉ gật đầu một cái.
Vân Kế cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của nàng, vừa cười vừa tiếp tục nói: "A Nguyệt ra ngoài du lịch rồi dẫn Hồng Dược về, khi đó con bé nhỏ xíu."
Ông so sánh, Vân Thiêm Y nhìn qua thấy không khác mấy lúc nàng nhặt được Vân Không Tần, cũng chỉ mới mười mấy tháng tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!