Chương 9: (Vô Đề)

Bù đắp?

Thật nực cười, quá nực cười.

Ngụy Nhiễm Tuyết c.h.ế. t thảm giữa con phố dài, ngươi nói một câu bù đắp nhưng sự bù đắp lại dành cho một nữ nhân chẳng liên quan gì?

Khóe mắt ta còn vương lệ chưa khô, gương mặt lộ vẻ chân thành như thật nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như băng:

"Ta biết, ngươi có thê tử, có cố nhân. Nếu không phải vì trận tuyết năm hai mươi mốt ấy, ta tuyệt đối không dám tự cao mà chọc đến ngươi. Đến hôm nay, ta đã không thể kìm nén những suy nghĩ trong lòng, liệu có thể xin ngươi, đừng xem ta là một người khác được không?"

Giang Minh Uyên xưa nay không chịu nổi cảnh nữ tử khóc lóc. Lời nói này như đánh trúng điểm yếu của hắn.

Hắn cố gượng thân mình dậy, ôm ta vào lòng, để ta tựa lên bờ vai trần của hắn, ánh mắt tràn đầy đau lòng và áy náy:

"Huyền Hoàng, là ta lỡ lời, là ta không đúng."

Trong phòng, than hồng cháy rực, má ta nóng bừng nhưng vẫn còn vương nước mắt. Ta nhìn thấy bản thân trong đôi mắt của hắn, hình ảnh một dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, tựa như đóa hồng e ấp, sẵn sàng bung nở trong sương sớm.

Đôi tay mảnh mai của ta lưu luyến vuốt ve từng đường nét trên gương mặt hắn, từ đôi lông mày, đôi mắt, đến sống mũi cao thẳng của hắn…

Ánh mắt hắn đã vương đầy sắc dục, cánh tay vòng qua người ta càng siết chặt, thân mình cúi xuống, ngón tay hắn mơn trớn đầy mập mờ lên môi ta.

Có lẽ hắn vẫn cố giữ lại chút giới hạn cuối cùng, hàng mi khẽ run, lộ rõ sự giằng xé.

Còn ta, trong lòng loạn nhịp, vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, chỉ sợ hắn mất kiểm soát mà biến thành dã thú.

Lại đây đi, nhanh lên, lại đây nào...

Rầm! Cuối cùng, có người phá cửa xông vào!

"Các ngươi đang làm cái gì thế!?" Mặc Đào trong dáng vẻ của một chủ mẫu nghiêm nghị, giọng điệu oai vệ không khác gì chính thất.

Thấy ta và Giang Minh Uyên đang ôm nhau thân mật, cả đám người đứng bên ngoài đều c.h.ế. t sững.

Mặc Đào mắt đỏ ngầu, tức giận kéo ta ra khỏi lòng Giang Minh Uyên, liền giáng cho ta một cái tát trời giáng.

Một bên mặt ta lập tức tê rần, sau đó bỏng rát.

Ta ôm nửa khuôn mặt bị đánh, đôi mắt ngấn nước, đáng thương quay đầu nhìn Giang Minh Uyên. Thấy hắn tức giận bừng bừng, trong lòng ta vô cùng hả hê, bèn quay sang nhìn Mặc Đào, cười khẩy khiêu khích.

"Mặc Đào, ngươi làm cái gì vậy!?"

Hắn kích động ngồi bật dậy khỏi giường, dang tay che chắn cho ta. Động tác mạnh khiến vết thương trên lưng hắn chưa lành hẳn lại rách ra, m.á. u nhỏ xuống từng giọt.

Bách Hợp cũng hoàn hồn, xông vào quát lớn:

"Ngươi là loại đàn bà chanh chua gì mà dám đánh tiểu thư nhà ta!"

Ngươi lại là ai?! Mặc Đào tức tối đẩy Bách Hợp ra, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì:

"À, ta nhận ra ngươi rồi."

"Ngươi là Bách Hợp ở Xuân Hương Lầu…" Mặc Đào hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt liếc về phía ta, bật cười lạnh lùng:

"Nhìn dáng vẻ này, ta còn tưởng là thiên kim tiểu thư nhà ai? Không ngờ lại là một kỹ nữ chỉ cần có tiền là có thể cưỡi lên!"

"Nữ nhân lầu xanh quả thực giỏi dùng thủ đoạn quyến rũ, hầu hạ khách trong lầu còn chưa đủ, giờ lại học cách đến tận cửa để dụ dỗ nam nhân!"

Nàng ta cười cay độc, ánh mắt lóe lên vẻ u ám:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!