Hắn lại đột nhiên quay mặt đi, có vẻ không hề xem ta như một nữ tử thanh lâu thật sự.
Ta cố tình đổ thêm dầu vào lửa:
"Công tử đi ra ngoài trước đi, nếu bị người khác nhìn thấy tình cảnh này, e rằng sẽ lại gây nên lắm điều tiếng."
Ta không có ý đó!
Hắn lúng túng, định xoay người nhưng rồi đứng khựng lại, đôi tai đỏ lên. Ta… Ta chỉ là…
Đúng là không tìm được lý do. Có lẽ bản thân hắn cũng chẳng rõ mình muốn gì.
"Ta chuộc thân cho ngươi." Cuối cùng, hắn như vừa quyết định điều gì to lớn.
A.
"Giang công tử đây là ý gì?"
"Ta… chỉ cảm thấy hợp ý với Huyền tiểu thư, muốn cứu tiểu thư khỏi nơi này."
Ta bật cười lạnh, hắn không hiểu gì, lại quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay trần của ta, lập tức quay ánh mắt đi nơi khác.
"Công tử có biết vì sao ta phải ở nơi này không?"
Hắn nhíu mày, lắc đầu.
"Người thân trong nhà sớm đã bỏ rơi ta. Ta cô độc, không nơi nương tựa. Công tử nói muốn chuộc thân cho ta? Vậy xin hỏi, công tử định để ta nương nhờ nơi nào?"
Ta dừng lại, khẽ cười chua xót:
"Ngày đó từ biệt, ta nghe đồn rằng trong nhà Giang công tử đã có hiền thê. Huyền Hoàng tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng cũng biết tự trọng, chưa từng đến cửa làm phiền. Hiện giờ ta lại đắc tội quyền quý, rời khỏi Xuân Hương Lâu, chẳng ai có thể bảo vệ ta."
Ta ra vẻ đau buồn, giọng nói trở nên yếu ớt hơn:
"Nếu Giang công tử không có ý định bảo vệ ta, vậy ta sẽ chờ người khác có lòng bảo vệ ta xuất hiện. Nếu không ai xuất hiện, ta sẽ tiếp tục ở lại nơi này. Công tử chắc hẳn cũng thấy rồi, ở đây, chưa chắc ta đã gặp bất lợi…"
Hắn đại khái là không thể kháng cự được kiểu nữ tử nhu nhược, ánh mắt đầy tức giận của hắn lập tức tan biến, thay vào đó là chút thương tiếc.
"Ta sẽ không để kẻ đó đến làm phiền nàng nữa."
Ta khẽ cúi người hành lễ, rồi lặng lẽ rời đi với hai hàng lệ treo trên khóe mắt. Hắn muốn đuổi theo nhưng khi đi ra ngoài, thấy tình hình không thích hợp nên đành nhìn ta đi khuất.....
Lê Lạc đem ngọc bội của Giang Minh Uyên trả lại cho ta, còn nói rằng hắn đã căn dặn, sau này nếu muốn đến tìm hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể ghé.
Ta tiện tay ném ngọc bội vào ngăn kéo bàn trà, đóng lại rồi không bận tâm đến nữa.
Chuyện này lan truyền càng lúc càng nhanh, trên phố đồn rằng ở Xuân Hương Lâu có một tuyệt sắc giai nhân, không chỉ xinh đẹp mà còn thanh cao, khiến tú bà nhân cơ hội tăng giá tiền thưởng và vé vào cửa, kiếm lời không ít.
Tú bà vui mừng, chia cho ta một phần hoa hồng.
Dựa vào số hoa hồng này, cộng thêm một phần vay mượn, ta mua lại toàn bộ cửa hàng hương phấn và nơi cung cấp hàng trong Lạc Thành. Hiện tại, nếu nữ tử nào ở Lạc Thành muốn mua hương phấn, bọn họ chỉ có thể ra khỏi thành.
Nhưng thị trấn gần nhất cũng cách một ngày đường, vì vậy Xuân Hương Lâu nghiễm nhiên trở thành nơi duy nhất vừa có hương thơm vừa có sắc hoa.
Các cô nương trong lâu không ai nhàn rỗi, cả ngày nghiên cứu các động tác ta dạy. Không những không dám lơ là, họ còn chăm chỉ đến mức quên cả ăn.
Chỉ vài ngày, dáng vẻ của mỗi người đều đẹp hơn hẳn.....
Một ngày, ta bảo tú bà muốn đến cửa hàng hương phấn xem thế nào. Bà ấy đồng ý, còn sai một gã sai vặt đi cùng ta và Lê Lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!