Ta kéo nàng ấy vào phòng, nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"
"Cô nương nói gì vậy? Nếu không có cô, mạng Mẫu Đơn đã chẳng còn từ lâu."
Một lúc sau, Mẫu Đơn bước ra khỏi phòng, đồng ý với hôn sự.
Nàng ấy chỉ đưa ra một điều kiện: hôn lễ phải được tổ chức vào mùng 6 tháng Hai.
Còn vì sao ư? Nàng ấy nói, nàng ấy muốn được gả đi thật vẻ vang. Nàng ấy còn dặn Trương các lão phải chuẩn bị thật kỹ, làm sao để lễ cưới lấn át cả Giang phủ.
Trương các lão liên tục gật đầu, không dám cãi nửa lời.
Buổi tối ngày mùng 5 tháng 2.
"Huyền cô nương đã nghĩ xong sẽ đi đâu chưa?" Lê Lạc vừa thu dọn hành lý cho ta vừa hỏi. Chúng ta đã ở trong Xuân Hương Lâu nhiều ngày không ra ngoài, vì sợ bên ngoài còn có tai mắt của Giang Bá Uyên. Kế hoạch của ta thế nào, ngay cả Lê Lạc cũng không biết rõ nhưng nàng ấy vẫn đoán được vài phần.
Đôi khi, người quá thông minh thật khiến người khác đau đầu.
"Nếu được, ta muốn đến đạo quán ở núi Tung Sơn."
Lê Lạc thoáng ngạc nhiên:
"Ta tưởng cô nương sẽ chọn một ngôi làng hẻo lánh không tên nào đó."
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Ta chỉ dám đặt cược, cược rằng Giang Bá Uyên sẽ không nghĩ đến nơi đó, cược rằng vận may của ta đủ tốt.
Đồ cần mang theo không nhiều, gói hành lý nàng ấy chuẩn bị cũng rất gọn gàng, chu toàn mọi mặt, đúng với phong cách của nàng ấy.
"Nếu nhớ ta, cứ lên núi Tung Sơn tìm."
Nghĩ đến việc có thể sẽ không gặp lại nàng ấy trong một thời gian, ta thấy trong lòng có chút luyến tiếc.
Dù sao, nàng ấy luôn bên cạnh ta ngày đêm, lại là người hiểu ta nhất.
"Đợi qua được giai đoạn này, nếu không muốn ở lại Xuân Hương Lâu thì đến tìm ta."
"Ta dù không có quyền thế nhưng rất giữ lời. Ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi thì nhất định sẽ làm được." Ta ôm nàng ấy vào lòng, mặc kệ nàng ấy có thoải mái hay không:
"Hãy chăm sóc bản thân, đừng tự mình gánh vác mọi thứ."
"Trong lâu, người mà ta lo lắng nhất chính là ngươi." Ta nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ bên tai mình, ngoài ra không có thêm lời nào khác.
Trong lòng ta đột nhiên thắt lại, không biết là xót xa cho chính mình nhiều hơn hay lo lắng cho nàng ấy nhiều hơn.....
Không đúng, thật sự không đúng…
Đầu ta đau nhói từng cơn, cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy trước mặt là một màu đỏ mờ mịt. Chỉ nghe loáng thoáng xung quanh có tiếng nhạc cụ náo nhiệt, ta cố gắng nhấc tay nhưng không có chút sức lực, cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh.
Lúc này, ta đang mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, trên đầu đội phượng quan nặng trĩu đè xuống.
Ta đang ở đâu…
Không đúng, theo kế hoạch, lúc này ta phải đang ngồi trong kiệu hoa của Mẫu Đơn, giả làm nàng ấy.
Khi kiệu hoa rẽ vào con hẻm, ta sẽ lấy cớ đi vệ sinh, sau đó đổi chỗ với Mẫu Đơn đã mai phục từ trước, để tránh tai mắt của Giang Bá Uyên rồi trốn thoát. Nhưng nhìn ánh sáng ngoài trời lúc này, rõ ràng đã lỡ mất thời cơ.
Xong rồi, ta đã bị tính kế!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!