Chương 20: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Giang Minh Uyên đã đánh xe tới khách điếm tìm Mặc Đào.

Ta bảo Mẫu Đơn để ý, trong phòng vang lên tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng hồi lâu. Đến khi Giang Minh Uyên bước ra với vẻ mặt khó coi, Mặc Đào bên trong khóc thét lên rồi ngất lịm trên sàn.

Ta chẳng bận tâm đến bên đó, chỉ một mình đi tìm Giang Bá Uyên.

Khi ấy, người của phủ nha cũng vừa có mặt ở Giang phủ, muốn mượn vài người hỗ trợ điều tra về việc Vương đại phu c.h.ế. t giữa phố. Hắn thần sắc bình thản, tùy ý gọi mấy người ra ngoài.

Đợi đến khi mọi người rời đi hết, hắn mới nở nụ cười nhạt, tiến tới gần: A Tuyết.

"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi." 

Giang Bá Uyên bày đủ loại bánh trái, khăng khăng bắt ta nếm thử. Thấy ta cắn một miếng, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ.

Ta nuốt miếng bánh, hỏi thẳng:

"Vương đại phu là ngươi phái người g.i.ế. c sao?"

Ta chỉ đơn thuần suy đoán. Lạc Thành xưa nay vốn là một trấn nhỏ yên bình, nếu nói có cao thủ nào âm thầm ẩn giấu, có thể trong đêm tối không ánh sáng g.i.ế. c người chỉ bằng một chiêu, ta chỉ nghĩ đến hắn.

Hắn mỉm cười dịu dàng, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường:

"Là ta đích thân ra tay. A Tuyết thật thông minh."

Ngươi... Nụ cười của hắn khiến ta lạnh sống lưng. Làm sao có người nào có thể bình thản thừa nhận g.i.ế. c người như thế, cứ như đang kể lại mình ăn sáng món gì:

"Ngươi vì sao phải làm vậy?"

"Hắn biết những điều không nên biết. A Tuyết chẳng phải cũng lo lắng hắn sẽ ra ngoài nói linh tinh sao?"

Ngươi! Ta bật đứng dậy, kinh hãi nhìn hắn.

Hắn biết, hắn biết ta đã làm gì!

"A Tuyết, đừng sợ, ta sẽ không để bất kỳ ai đe dọa nàng." Đôi tay hắn lạnh lẽo, nắm lấy tay ta rồi kéo ta vào trong vòng tay hắn:

"A Tuyết, nàng phải hiểu rằng, chỉ có người c.h.ế. t mới không mở miệng. Ta chỉ tin vào người chết."

Ta cười lạnh một tiếng nhưng không ngăn được cơ thể mình run rẩy.

"Nói vậy, ta biết ngươi là kẻ g.i.ế. c người, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ g.i.ế. c ta để diệt khẩu?"

Hắn khẽ vỗ vào sau đầu ta, như thể đang trừng phạt ta vì hiểu lầm hắn. Hơi thở hắn thoảng qua tai, giọng nói như ngọc vỡ nhưng khiến người nghe lạnh cả sống lưng:

"A Tuyết, kiếm của ta sẽ không bao giờ chĩa vào nàng."

Hắn lại siết ta chặt hơn.

Đôi xương vai của hắn nhô cao, cơ thể gầy yếu từ nhỏ, ngâm mình trong dược liệu khiến mùi vị đắng chát như thấm vào tận xương cốt, lan qua lớp áo mà tỏa ra.

Ta không khỏi nhíu mày.

"Hồng Hoa Xuyên Thất, cũng là ngươi hạ cho Mặc Đào sao?"

Hắn buông ta ra, đôi mắt màu hổ phách cuộn trào những cơn sóng ngầm, như lưỡi d.a. o sắc tẩm độc:

"Nàng ta không nên động vào nàng."

"A Tuyết, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng. Dù nàng làm gì, ta cũng sẽ bảo vệ nàng." Hắn thu lại ánh mắt lạnh lẽo, thay vào đó là cái nắm tay của hắn ôn nhu nhưng đầy kiểm soát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!