Men theo chiếc cổ trắng mịn như đóa hồng hé nở, từng chút, từng chút một hôn sâu tình cảm, cho đến khi chạm phải chiếc mặt nạ lạnh lẽo, hắn mới dừng lại.
"Để ta nhìn nàng, được không?"
Ta giật mình tỉnh táo lại. Cho hắn nhìn? Cho hắn nhìn rồi hắn không lột da ta mới lạ!
"Hôm nay đã muộn rồi, ta hứa với ngươi, hôm khác nhất định cho ngươi nhìn, được không?" Ta chu môi đỏ lên, hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ hôn lên đỉnh đầu ta, đùa nghịch ngón tay ta, không chịu buông tay.
Phải tắm! Nhất định phải tắm!
Ta lầm bầm mắng suốt nửa ngày, cũng không thể xua tan mùi xạ hương mà Giang Minh Uyên lưu lại trên người. Đột nhiên ta cảm thấy có chút đáng thương cho Mặc Đào.
Nữ nhân đang mang thai vốn không chịu nổi mùi xạ hương. Hắn là không biết, hay là căn bản không quan tâm?
Lê Lạc giúp ta xả nước rửa người, hiếm khi nói thêm vài câu:
"Hóa ra Mặc cô nương cũng là người đáng thương."
"Nhìn rõ con người này trước khi cưới, vẫn tốt hơn là sau khi cưới mới nhận ra." Hôn sự này tám phần là hủy rồi, chỉ không biết nàng ta có thể nghĩ thông hay không:
"Giúp ta tìm người trông chừng nàng ta, đừng để nàng ta làm chuyện dại dột là được."
"Huyền cô nương mềm lòng rồi sao?"
Mềm lòng ư? Chẳng thể nói là mềm lòng, vốn dĩ Mặc Đào chẳng phải là bị người khác lợi dụng hay sao?
Đạo quán Tung Sơn, mọi chuyện sau đó đều bắt nguồn từ một câu nói của Giang Bá Uyên. Nếu nói nàng ta có lỗi gì với Ngụy Nhiễm Tuyết thì chính là việc nàng ta vu khống rằng đứa trẻ bị Ngụy Nhiễm Tuyết hại mất, khiến nàng c.h.ế. t oan. Nhưng hiện tại, chính tay ta đã hủy hoại đứa trẻ của nàng ta, tính ra món nợ này cũng coi như trả xong.
Nhưng vì sao Giang Bá Uyên lại xúi giục Mặc Đào dựng lên lời nói dối như vậy?
"Lê Lạc, ngươi có biết Giang Bá Uyên không?"
Chiếc khăn rơi vào thùng nước, nàng ấy cố vớt lên mấy lần mà không được, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt, chẳng thể giấu được.
Ngươi quen hắn.
Ta khẳng định.
Lê Lạc chần chừ một lát, ánh mắt nhìn ta nghiêm túc:
"Khi còn nhỏ, phụ thân ta được thăng chức chuyển đến nơi khác. Trên đường qua chân núi Tung Sơn, gia đình ta gặp phải một toán cướp. Nếu không có hắn, e rằng ta đã không sống được đến ngày hôm nay."
"Vậy gia đình ngươi thì sao?"
Đôi mắt vốn luôn bình lặng, giờ đây không thể che giấu được vẻ đau thương. Nàng ấy nhìn xa xăm về một nơi nào đó, như thể đang nhìn thấy quá khứ đã qua từ rất lâu. Đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy:
"Không còn nữa, tất cả đều không còn nữa."
Ta lặng im một lúc, không biết nên nói gì.
Chưa kịp nghĩ ra lời nào để an ủi nàng ấy, nàng ấy đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, giấu hết những cảm xúc vừa nãy vào trong, không để ai nhìn thấy. Cũng qua rồi.
Lúc này ta mới nhớ, nàng ấy trước giờ vẫn luôn như vậy, chưa từng bộc lộ vui buồn. Những sự quan tâm của người khác, nàng ấy nhận lấy một cách dè dặt, ngay cả khi ta vô tình muốn vén lại mái tóc cho nàng ấy, nàng ấy cũng luôn né tránh một cách không tự nhiên.
"Lê Lạc, nếu ngươi muốn, có thể coi ta là người nhà của ngươi." Nàng ấy đang định bước ra, nghe ta nói vậy liền khựng lại:
"Ta tuy không có quyền thế gì nhưng ta cực kỳ bao che. Chỉ cần là người mà ta nhận định, ta nhất định sẽ bảo vệ, không để bất kỳ ai phải chịu thiệt thòi."
"Dù sao ta ở đây cũng chỉ có một thân một mình, có ngươi làm bạn, ta cũng rất vui." Ta mỉm cười nhưng lại nghe thấy nàng ấy khẽ thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!