Mùa đông vốn mặc nhiều lớp áo, bên ngoài lại khoác thêm áo ngoài của Giang Minh Uyên. Dựa vào bóng lưng như thế, làm sao hắn nhận ra ta được?
Ta bối rối trong lòng, nửa há miệng nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Ta hạ giọng, giả vờ biến âm:
Ta không phải.
Hắn tiến lại gần hơn như muốn nhìn rõ mặt ta. Điều này làm ta khó chịu, tức tối đẩy hắn một cái nhưng hắn không hề nhúc nhích. Đám thị vệ phía sau hắn lại rút kiếm, bước lên một bước đầy áp lực.
Ta hoảng hốt, ôm lấy n.g.ự. c lùi thêm vài bước.
Cảm giác như người này không thể chọc vào được…
Không được vô lễ. Hắn nhàn nhạt nói, đám thị vệ liền thu kiếm lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Hắn không tiếp tục làm thêm động tác nào, chỉ đứng đó nhìn ta thêm một lát. Ánh sáng hy vọng trong mắt hắn dần lụi tắt theo thời gian. Cuối cùng, hắn chắp tay hành lễ rồi im lặng rời đi.
Ta đứng đó, tim vẫn đập thình thịch, tay ôm lấy n.g.ự. c tự trấn an:
"Người này thật kỳ lạ…"
Phải chăng là người Ngụy gia cử đến tìm Ngụy Nhiễm Tuyết? Ngụy gia vẫn chưa biết chuyện xảy ra với nàng, giờ phái người đi tìm cũng hợp lý thôi.
Nhưng sao lại cử một kẻ trông yếu ớt như vậy làm người dẫn đầu, nhìn hắn đứng trong gió cứ như sắp bị thổi bay mất. Ta nhìn bóng lưng đoàn người rẽ qua góc phố rồi biến mất, trong đầu lại bất chợt hiện lên đôi mắt màu hổ phách của hắn. Trong veo như được gột rửa, lại khiến ta cảm thấy mơ hồ quen thuộc.
Ta đã gặp hắn ở đâu rồi sao?
…
Nghĩ không ra, ta đành thôi nghĩ, mang bánh bao về lại lầu. Các cô nương trong lầu nhìn thấy nửa khuôn mặt ta sưng vù liền lao ra như vũ bão đòi đến Giang phủ lý luận. Ta vội gọi gia nhân ngăn lại.
Bách Hợp thì nghiêm nghị mô tả Mặc Đào như một mụ yêu tinh hung ác ăn thịt người.
"May mà bây giờ đã thay đổi thân phận, nếu để nàng ta biết người chính là Ngụy Nhiễm Tuyết, e rằng sẽ nuốt sống ngươi mất!" Bách Hợp vội vàng nói một tràng, sau đó ngã phịch xuống ghế.
Xuân Hương Lầu vốn tin tức nhanh nhạy, chuyện Mặc Đào làm sao lên được vị trí hiện tại, ai nấy đều biết rõ trong lòng.
Thường ngày không ai nói ra, chỉ vì sợ ta đau lòng, nhưng giờ không nhịn nổi nữa.
"Ta nghe ngoài kia đồn, không phải ta nói đâu nhé." Thục Quỳ nhồm nhoàm ăn bánh bao, vừa nói vừa nhìn ta:
"Con nha đầu đó không chỉ cướp Giang công tử mà còn cuỗm hết gia tài của gia đình người!"
Thấy ta gật đầu xác nhận, nàng ấy lại tiếp tục:
"Người này đúng là có thủ đoạn."
"Đúng vậy, ngày đầu người vào lầu, cả người đầy vết thương, chẳng lẽ cũng là bị nàng ta đánh ra?"
Ta khựng lại, lặng lẽ đặt miếng bánh bao cuối cùng xuống.
Khi xưa, lúc nhà Ngụy gia chuyển khỏi Lạc Thành, trước ngày lên đường, Ngụy Nhiễm Tuyết đã cố ý đến tìm Giang Minh Uyên một lần.
Đi làm gì, ta nghĩ ngay cả nàng cũng không rõ.
Có lẽ vì chưa cam lòng, dù đến bước đường ấy vẫn không muốn tin rằng Giang Minh Uyên từ đầu đến cuối chỉ giả vờ, cũng có lẽ vì không chịu nổi uất ức, muốn lật mặt Mặc Đào đáng ghét kia.
Nhưng cuối cùng nàng chẳng làm được gì, cũng chẳng đạt được điều gì.
Đêm tối mịt mùng, ánh đèn chập chờn. Nàng gào thét đến khàn cả giọng, chất vấn hắn tại sao lại đối xử với mình như vậy. Nước mắt lăn dài, nàng níu lấy vạt áo hắn, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!