Cao Khác vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Trưởng công chúa Nhữ Ninh đã được Yến vương tiễn đi, những người ở phủ anh quốc công bị lưu lại liền cảm thấy không ổn, bây giờ nghe Cao Khác nói xong, quả thực bị đè nén đến không thể thở được.
Cao nhị thái thái cảm thấy ngày hôm nay quả thực là vô cùng đen đủi, vui vẻ đi chùa dâng hương, ai ngờ đột nhiên con ngựa lại bị hoảng sợ, chịu đựng một trận kinh hãi không nói, Yến vương phi còn bị con ngựa điên này đụng vào. Loại chuyện này chỉ nghe thôi đã thấy kinh hồn táng đảm rồi, hết lần này tới lần khác ngựa đụng vào Yến vương phi lại là của phủ anh quốc công bọn họ. Xong rồi, lần này gây ra chuyện lớn rồi, đừng có ai nghĩ sẽ bình an mà sống tiếp.
Cao nhị thái thái lập tức đi theo đám người đến phủ Yến vương, mọi người trong vương phủ đều đang bận rộn vì vương phi bị động thai khí, cũng không có ai tiếp đón bà ta, nhưng Cao nhị thái thái cũng không thèm để ý, bà ta không ngừng niệm Phật trong lòng, hi vọng Phật tổ phù hộ Yến vương phi đừng gặp chuyện không may nào, nếu không, trên dưới phủ anh quốc công bọn họ đều không sẽ chịu nổi đâu.
Lúc Cao nhị thái thái nhìn thấy Yến vương thì vô ý thức đứng lên, bà ta đứng thẳng lưng, có lòng muốn vì nhà mình nói đỡ mấy câu, thế nhưng nhìn tình hình thì thật sự không dám. Bà ta còn chưa kịp nghĩ kỹ nên làm cái gì, thì nghe được Cao Khác bình thản nói, hắn có chuyện muốn nói riêng với Yến vương.
Ý là, có vẻ như đây không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Cao nhị thái thái hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi đã không đủ để hình dung tâm trạng của bà ta bây giờ.
Lẽ ra Cao Nhiên ở nội trạch đợi hầu hạ mẹ chồng, nhưng lúc nàng ta nhìn thấy Cố Huy Ngạn đi ra thì trong lòng khẽ động, liền vụng trộm đi theo. Bây giờ Cao Nhiên đang đứng ở ngoài viện Nguyệt Lượng, dây leo trên giàn trồng hoa đã héo từ lâu, từng bông hoa xơ xác tiêu điều, nếu có người đứng ở chỗ này, thì thật sự rất khó để nhìn ra.
Vốn Cao Nhiên cũng không có ý định kết thúc chuyện này đơn giản như thế, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai. Hôm nay nàng ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến, không cần thiết phải phơi bày bản thân. Thế nhưng khi nghe thấy Cao Khác nói, trong lòng Cao Nhiên thắt lại một cái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Cao Khác.
Từ khi Cao Nhiên nghe được tin tức về nhận con thừa tự, đối với vị biểu đệ xuất thân nhà nghèo ở chi thứ này vô cùng coi thường, đây là lần đầu tiên Cao Nhiên nghiêm túc đánh giá Cao Khác. Có nhìn kỹ thì Cao Nhiên mới phát hiện, hình như so với nàng ta tưởng tượng thì Cao Khác cao hơn một chút, khí chất cũng thanh cao, không kém gì con em thế gia đệ tử.
Cao Nhiên yên lặng nắm chặt tay. Cố Trình Diệu cũng theo tới, nghe được mấy câu này, hắn ta cơ hồ thốt ra: "Phiền đệ chỉ giáo cho?"
Sau khi nói xong Cố Trình Diệu mới phát hiện là không ổn, Cố Huy Ngạn cũng ở đây, làm sao hắn ta dám đoạt lời của phụ thân? Hơn nữa, Lâm Vị Hi là chính phi của phụ thân, hắn ta thân là nhi tử lại vượt lên trước hỏi thăm thật sự là rất thất lễ.
Ngay lập tức Cố Trình Diệu nhìn Cố Huy Ngạn, Cố Huy Ngạn vẫn nhìn thẳng về phía trước, trên mặt vẫn là vẻ trầm tĩnh thường thấy, nhìn không ra có ý tứ gì, và cũng không có bất kỳ ánh mắt trao đổi nào với Cố Trình Diệu. Cao Khác đã sớm lường trước một màn này, Yến vương há lại có thể thuyết phục dễ dàng như thế? hắn ta tiến lên một bước, một lần nữa cung kính thở dài: "Vương phi ngoài ý muốn bị thương, vãn bối biết mình tội không thể tha, mặc cho Yến vương xử lý.
Chỉ là trước đó, vãn bối có mấy lời muốn nói mong Yến vương phán xét."
Cao Khác nhìn lướt qua khắp phòng, vẫn đứng yên như cũ. Ý tứ của Cao Khác hết sức rõ ràng, ánh mắt Cố Huy Ngạn nặng nề, đánh giá hắn ta một lúc lâu, rồi mới đứng lên, nói: "Ngươi đi theo ta."
Mặc dù Cao Khác nhìn thì có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thở phào ra một hơi. Còn lại đám người trơ mắt nhìn Cố Huy Ngạn mang theo Cao Khác rời đi, chờ đến khi bóng lưng của hai người đều không thấy nữa, những người còn lại mắt to trừng mắt nhỏ, vừa kinh ngạc lại do dự.
một mình Cao Khác đi theo tới thư phòng, hắn ta muốn nói gì với Yến vương?
Rất nhanh Cao Khác liền trở về, Cao nhị thái thái thấy người liền giữ lại và nói: "Ngươi đã nói gì với Yến vương điện hạ?"
"Cũng không có gì, chỉ là một chút phát hiện trên đường đi mà thôi."
Hóa ra là minh oan cho mình, sợi dây trong lòng Cao nhị thái thái vẫn chưa nới ra, lại chăm chú hỏi tiếp: "Vậy thì ngài ấy nói thế nào?"
"Làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi. Những gì có thể làm vãn bối đã làm, còn tin hay không lại là việc của Yến vương, vãn bối cũng không can thiệp được."
Cao nhị thái thái thật sự là sốt ruột phát cáu, bà ta gấp đến độ dậm chân: "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Từ trước đến nay ngựa của thiếu gia ở phủ chúng ta đều hiền lành ngoan ngoãn, làm sao lại đột nhiên kinh sợ được? Ta thấy việc này hơn phân nửa là có quỷ, là ai độc ác đến thế, vậy mà làm ra loại chuyện đáng giết ngàn đao này."
Cao Khác nghe thấy Cao nhị thái thái nghi ngờ thì không tiếp lời, thế nhưng hắn ta lại im lặng quay đầu, bình tĩnh nhìn tường viện thấp thoáng giàn dây leo khô héo kia. Vẻ mặt Cao Khác hờ hững, tùy ý nói một câu, cũng không biết là đang trả lời ai: "Ai mà biết được? Nhưng có Yến vương ở đây, chắc hẳn tất cả mọi bẩn thỉu đều không chỗ che thân."
Khi lão phu nhân anh quốc công nhận được tin tức thì cũng đứng ngồi không yên, vậy mà ngựa của phủ bọn họ lại đụng vào Yến vương phi, nghe nói ngay lúc ấy vương phi đã cảm thấy đau bụng rồi. Trời ạ, chỉ tưởng tượng thôi bà ta đã cảm thấy trán ứa ra mồ hôi lạnh rồi.
Nếu như cái thai này của Yến vương phi có gì sơ xuất, dựa vào mức độ coi trọng của Yến vương đối với Lâm Vị Hi cùng đứa bé này... Thậm chí lão phu nhân anh quốc công cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa. Bây giờ phủ Quốc công gặp thời buổi rối ren, bị liên lụy đến đảng phái đấu tranh trong triều đình còn có cơ hội thở dốc, nhưng nếu như đắc tội Yến vương, vậy thì cũng không cần phải sống tiếp nữa.
Cho nên chờ cho đám người Cao Khác cùng Cao nhị thái thái hồi phủ, ngay lập tức lão phu nhân gọi Cao Khác đến: "Yến vương cho triệu một mình ngươi, ngươi đã nói gì với điện hạ?"
Bây giờ không có người ngoài, đối với chủ mẫu của phủ quốc công, Cao Khác thở dài, rốt cục có thể nói ra nghi ngờ trong lòng: "Lão phu nhân, vãn bối hoài nghi có người ám toán phủ quốc công."
Chính xác mà nói là ám toán hắn ta, người ta cũng không định kéo toàn bộ Cao gia chôn cùng. Nhưng cái này cũng không quan trọng, Cao Khác sửa lại mấy chữ, liền đem mục tiêu của đối tượng đổi thành toàn bộ phủ quốc công.
Bây giờ Cao Khác còn chưa chính thức nhận làm con thừa tự, chưa đổi xưng hô gọi tổ mẫu, nhưng cơ bản lão phu nhân anh quốc công không chú ý tới những tiểu tiết này, toàn bộ tâm trí của bà ta đều tập trung ở tin tức kinh người mà Cao Khác để lộ ra: "Quả thật là có người hãm hại?"
"Vâng, hơn nữa vãn bối hoài nghi, thứ mà hắn ta động tay động chân chính là túi thơm." Cao Khác nói, "Túi thơm của vãn bối hẳn là bị người cho thêm hương liệu, con ngựa ngửi được mùi này lập tức sẽ trở nên hưng phấn lạ thường." Hơn nữa rất có thể, một người khác ở đó cũng đeo túi thơm có hương liệu đặc thù, con ngựa được mùi hương chỉ dẫn, trực tiếp phóng về hướng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!