Chương 7: Kháng hôn

Lâm Vị Hi đi ngang qua cửa sổ, vừa vặn nghe được lời Yến vương nói, hôn sự của Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên định vào tháng sau.

Lâm Vị Hi vốn cho là mình đã không còn quan tâm nữa, thế nhưng khi nghe được câu này, nụ cười trênmặt nàng vẫn cứng ngắc một chút.

Tháng mười hai nàng uất ức mà chết, lúc này mới qua được vài ngày, vậy mà Cố Trình Diệu đã muốn cưới người mới?

Tốt xấu gì nàng cũng là đích trưởng tôn nữ của anh quốc công phủ. Cố Trình Diệu không thích nàng, Lâm Vị Hi nhận. Nhưng anh quốc công phủ đâu? Phụ thân cùng tổ mẫu của nàng đâu? Lại để mặc cho Cố Trình Diệu làm như vậy. Có lẽ bọn họ còn ước gì Cao Nhiên sớm ngày vào cửa, tuyệt đối không thể bởi vì một người thất bại là Cao Hi mà làm hỏng quan hệ thông gia giữa Yến vương phủ cùng anh quốc công phủ được.

Lâm Vị Hi cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Năm nàng mười lăm tuổi, mẫu thân Vệ thị nàng qua đời. Thời gian sau đó, một năm hơn phân nửa thời gian Lâm Vị Hi đều ở phủ công chúa của ngoại tổ mẫu. Nàng tự cảm thấy mình đối với người thân cũng rất lạnh nhạt. Giữa người thân với nhau cũng cần chữ duyên. Nếu thế tử anh quốc công phủ không thích đích nữ là nàng, mà nàng cũng không thân cận với hắn không hiếu kính hắn, hai bên hòa nhau, cái này cũng không sao cả. Nhưng sao bọn họ có thể chà đạp tôn nghiêm của nàng đến như vậy? Vì nàng đã chết rồi, sẽ không thể nào biết những việc này, trong nhà cũng không có mẫu thân ra mặt cho nàng. Cho nên cứ không kiêng nể gì hết như vậy sao?

đã để cho bọn hắn thất vọng rồi, nàng không hề chết, nàng đã trở lại nhân gian rồi.

Thủ vệ bên ngoài thư phòng nhìn thấy Lâm Vị Hi, tiếng nói chuyện trong thư phòng cũng dừng lại ngay lập tức.

Lâm Vị Hi dùng sức điều chỉnh biểu lộ trên mặt một chút, tươi cười đi lên: "Yến vương điện hạ ở đây sao?"

Thủ vệ còn chưa kịp thông báo, trong phòng đã truyền đến tiếng trầm thấp của Cố Huy Ngạn: "Để nàng vào đi."

Lâm Vị Hi vào phòng, nhìn thấy Chu Mậu Thành đứng ở một bên, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt khôngđược tự nhiên.

Cũng phải thôi, nói đến thế tử Cố gia, cho dù những người thân tín như Chu Mậu Thành, cũng khôngdám nói quá nhiều.

Chu Mậu Thành cúi đầu không nói, Yến vương đối với bọn hắn khoan hậu, nhưng cũng không phải vì thế mà bọn hắn có thể góp ý với Yến vương về việc nhà. Thế tử có phụ thân như Yến vương, từ nhỏliền trải qua cuộc sống của thiên chi kiêu tử, hiện tại chỉ là cưới thêm một thế tử phi mới mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì. Yến vương có thể không vừa ý, nhưng bọn hắn thì không thế được.

Lâm Vị Hi nổi lên ý xấu trong lòng, cố ý hỏi: "Yến vương điện hạ, Chu thúc, các người đang nói cái gì vậy? Ai sắp thành thân thế?"

Chu Mậu Thành nhìn về phía Cố Huy Ngạn, phát hiện Yến vương không có ý định ngăn cản, bèn giải thích với Lâm Vị Hi: "Là con trai độc nhất của Vương gia chúng ta, thế tử Yến vương phủ, muốn cưới thế tử phi."

"A, là thế tử phi nguyên phối sao? Vợ chồng son còn trẻ quá, thật sự là chúc mừng."

Chu Mậu Thành trên mặt có chút xấu hổ: "Là vợ kế."

Chu Mậu Thành mang theo chút xấu hổ giải thích với Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi cũng giả vờ giả vịt nghe. Hai người bọn họ đều không chú ý tới, ánh mắt Cố Huy Ngạn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Vị Hi. Ánh nhìn ấy chỉ khẽ lướt qua, thoáng cái là thôi, nhưng trong đó lại mang theo ý tìm tòi nghiên cứu làm người ta sợ hãi. Người bình thường khi nghe được việc thành thân, cũng sẽ không hỏi có phải là nguyên phối hay không. Mà Lâm Vị Hi hỏi như vậy, quả thật giống như biết vốn không phải là nguyên phối.

Cố Huy Ngạn chỉ nhìn một chút liền thôi, trên khuôn mặt vẫn không hề gợn sóng. một bên khác Lâm Vị Hi rốt cục "nghe rõ" tình huống bên trong phủ, thở dài: "thì ra công tử quý phủ muốn cưới kế phi, việc này thật sự là điều bất ngờ. Công tử quý phủ đã nhiều tuổi rồi sao? Yến vương còn trẻ như vậy, ta nghĩ thế tử cũng không lớn đâu."

Trong đầu Cố Huy Ngạn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nghe đến đó, hắn nhịn không được bật cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Lâm Vị Hi: "Ngươi nịnh nọt cũng quá rõ ràng rồi, hãy luyện thêm thật tốt đi đã."

Lâm Vị Hi vốn đang có ý định gây sự, bây giờ bị phụ thân của chồng trước bắt quả tang, trên mặt khó tránh khỏi có chút lúng túng. Ánh mắt nàng khẽ động, không phục trừng Cố Huy Ngạn một chút: "Ta nói chính là thật ! Chu thúc, ngươi nói có đúng không?"

Chu Mậu Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả người nổi đầy da gà. Vẻ mặt hắn đau khổ, cưỡng bức chính mình gật đầu: "Đúng vậy, vương gia tuổi trẻ sức lực dẻo dai, còn thế tử cũng hào hoa phong nhã."

Cố Huy Ngạn cười khẽ một tiếng, bầu không khí trong phòng lập tức nhẹ nhõm rất nhiều.

Tâm trạng của Cố Huy Ngạn khá tốt. Chu Mậu Thành trong lòng thở phào một hơi, lúc này mới dám nóichuyện: "Vương gia, thế tử cố ý viết thư đến, chính là muốn ngài trở về tham dự hôn lễ. Lần trước chúng ta bình loạn ở Tây Bắc, thật sự không thể về được. Thế tử mặc dù không nói, nhưng tất nhiên cũng rất mong ngài trở về làm chủ hôn cho bọn họ. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội... Vương gia, thuộc hạ biết ngài không hài lòng lắm về mối hôn sự này, nhưng ván đã đóng thuyền, dù sao thế tử thích..."

Lâm Vị Hi nghe lời này nhịn không được nói móc méo: "Xem ra vẫn là kiến thức của ta còn nông cạn, Yến vương xuất chinh cũng chỉ là đi một hai năm, bỏ qua hôn lễ đầu tiên của thế tử, nhưng lại còn có thể bắt kịp hôn lễ thứ hai."

Chu Mậu Thành bị câu nói này của Lâm Vị Hi làm cho nói không ra lời, sắc mặt đỏ lên, Cố Huy Ngạn lại không buồn bực chút nào, ngược lại còn cười nhìn về phía Lâm Vị Hi: "cô nương tựa hồ rất có ác cảm với Cố Trình Diệu, cũng rất tức giận mối hôn sự này. Nhưng dường như cô nương không biết hắn nhỉ?"

Lâm Vị Hi cả kinh, thầm than sao mình lại quá mức sơ ý. Sao nàng lại quên mất, người trước mặt là Yến vương quyền thế một phương. Chẳng qua chỉ tiết lộ chút cảm xúc trong lời nói của mình mà thôi, vậy mà đã bị hắn phát hiện được.

Lâm Vị Hi dù sao cũng đã từng là chủ mẫu đương gia, sắc mặt nàng không thay đổi, cố ý lộ ra thái độ ngang ngược: "Ta đương nhiên đối địch với hắn rồi. Ngài rõ ràng đã hứa là sẽ sắp xếp cho ta trước, sau đó mới trở lại kinh thành. Nhưng bây giờ chỉ một phong thư của hắn, đã muốn mang ngài đi qua đó! Còn ta phải làm sao đây?"

Lý do này hợp tình hợp lý, Cố Huy Ngạn chấp nhận. hắn nhẹ nhàng cười một tiếng liền cho qua khôngnhắc tới nữa. Trái tim Chu Mậu Thành đập rất nhanh. Trong khoảnh khắc thôi hắn đã bị dọa mấy lần. hắn bây giờ nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt khác trước rồi. Rốt cuộc là nghé con nên không sợ cọp, hay đơn thuần chỉ do nha đầu này gặp may mắn, lại dám nói chuyện kiểu này với Yến vương? Ngạc nhiên nhất chính là Yến vương lại không hề tức giận?

Chu Mậu Thành cảm khái một hồi, sau đó thu tầm mắt lại, vẫn muốn thử thêm lần nữa: "Vương gia, về chuyện của thế tử..."

"không cần phải nói, ta sẽ không về đâu." Cố Huy Ngạn đem bút đặt ở trên bàn sách, rõ ràng sắc mặt hắn không thay đổi mà trong phòng đột nhiên có một luồng khí lạnh, "Vợ cả mới chết bệnh không đến một tháng, hắn đã muốn cưới nữa, hôn sự lại còn định tại tháng hai năm nay. hắn làm như vậy đã bao giờ cân nhắc qua Thọ Khang đại trưởng công chúa nghĩ gì không? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!