Lâm Vị Hi đi trong bóng đêm về nhà, nàng vừa mới đẩy cửa sân ra, trong viện tối đen bỗng vang lên tiếng nói: "Ngươi đi đâu về vậy?"
Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, đưa tay lên che ngực, lấy lại bình tĩnh, sau khi thấy rõ người vừa lên tiếng, nàng âm thầm liếc mắt, ngay cả lời cũng không muốn nói, dựa vào hướng phòng của mình mà đi.
Lý Đạt thấy Lâm Vị Hi không coi hắn ra gì, trong lòng rất không thoải mái. hắn bước nhanh về phía trước chặn trước mặt Lâm Vị Hi, tiếng nói không khỏi to hơn: "Ta hỏi sao ngươi không trả lời!"
Lâm Vị Hi cau mày định từ bên cạnh vòng qua. Nhưng nàng đi mấy bước thì Lý Đạt cũng đi theo mấy bước, từ đầu đến cuối ngăn lại trước mặt nàng. Cứ như thế sau ba bốn lần, khoảng cách giữa Lý Đạt và Lâm Vị Hi càng ngày gần. hắn dần dần cảm thấy hứng thú, mà Lâm Vị Hi thì chỉ thấy chán ghét.
Lâm Vị Hi không nể mặt, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Hiếm khi Lý Đạt ở gần với Lâm Vị Hi như thế này. hắn thấy Lâm Vị Hi trầm mặt, mà chính mình khônghiểu sao cũng cảm thấy hậm hực. Nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi, nam nhân nào có thể đối với nàng tức giận được đây.
Lý Đạt nhẹ giọng nói:" Ta không phải vì lo lắng cho ngươi sao? Ngươi là một tiểu cô nương còn chưa xuất giá, trời tối như vậy đi ra ngoài một mình, còn ra thể thống gì chứ? Ta ở đây đợi ngươi đã lâu mà bây giờ ngươi mới quay về, ngươi thử nói xem ngươi làm thế là đúng hay sai? Nếu như ngươi muốn đira ngoài cho khuây khỏa, thì cũng nên nói với mẹ hay với ta một câu, ta sẽ đi cùng với ngươi."
Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, lời lẽ lạnh như băng: "không cần, ta muốn về phòng." Nàng nói xong cũng đi lên phía trước, bị Lý Đạt đi nhanh hai bước ngăn lại. Lâm Vị Hi lại thử lại lần nữa, đều bị hắnvững vàng chặn được. Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhíu lại, nhếch mi nhìn về phía Lý Đạt: "Ngươi có ý gì?"
Mỹ nhân làm gì thì vẫn là mỹ nhân, cho dù là kiểu trừng mắt lạnh lùng vẫn thấy đẹp đến kinh động lòng người. Lý Đạt cười làm lành, nói: "Biểu muội, ta có ý gì, ngươi vẫn chưa rõ sao? Chúng ta là biểu huynh muội, tuổi tác lại tương đương. Từ xưa đến nay vẫn luôn là mối lương duyên cực tốt để thân càng thêm thân. Ta biết cữu cữu đã mất, trong khoảng thời gian này ngươi rất thương tâm.
Biểu muội yên tâm, về sau ta sẽ thay thế cữu cữu chăm lo cho ngươi."
Lâm Vị Hi khẽ bật cười. Lúc nàng cười đôi mắt có chút cong lên, quả thật còn chói mắt hơn so với sao trên trời. Lý Đạt nhìn đến ngây dại, nhưng nháy mắt sau đó, mỹ nhân đã thu lại nét cười, đôi môi đỏ mọng cất lên tiếng nói lạnh lùng tới cực điểm: "Chăm lo cho ta xong tiện thể còn có thể chăm lo luôn tiền bạc ruộng vườn mà cha ta lưu lại, ta nói có đúng không?"
Sắc mặt Lý Đạt méo mó, lộ vẻ xấu hổ nói: "Biểu muội, muội nói gì thế..."
"Làm sao, nam tử hán đại trượng phu, dám làm mà không dám chịu? Trong bụng ngươi cùng nương ngươi có ý định quỷ quái gì, chính ngươi còn không biết sao? Ngươi còn nghĩ mình là người tốt, tự cho mình đang làm việc thiện tích đức, thu lưu tiểu biểu muội bơ vơ không nơi nương tựa hay sao? Giữ lại cái ý nghĩ giả nhân giả nghĩa ấy của mình đi. không có ngươi cùng nương ngươi, chính ta còn thể sống tốt hơn nhiều."
Lâm Vị Hi nói xong, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Đạt, rồi bước vòng qua hắn đi về phía phòng của mình. Lần này Lý Đạt cũng không còn ngăn nàng lại nữa. Lý Đạt đứng im ở đó, lúc Lâm Vị Hi sắp bước vào cửa, đột nhiên nói với nàng: "Biểu muội, tính cách mẹ ta thế nào nàng cũng biết rồi, ta cũng không có cách nào khác. Ta biết những năm qua bà đối xử lãnh đạm với ngươi, để ngươi phải chịu ủy khuất. Biểu muội yên tâm, ta sẽ cùng bà nói chuyện này, sau này sẽ không còn để ngươi phải chịu ủy khuất nữa.
Ta thật lòng muốn cưới ngươi. Ngay trước khi tin tức cữu cữu được phong thưởng truyền về, ta đã nói với nương muốn cưới ngươi làm thê tử."
"Cho nên?" Lâm Vị Hi cũng không quay đầu, vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ: "Bà ấy không đồng ý, mà ngươi cũng không nói gì. Hơn nữa, nếu không phải cha ta được truy phong là hầu gia, ngươi cũng sẽkhông nói những lời như về sau sẽ không để ta chịu ấm ức nữa. Có phải trong lòng ngươi còn cảm thấy mình là người si tình, tự cảm thấy bản thân mình cảm động lắm đúng không? A!
thật ra chỉ là ngươi không chịu thừa nhận, ngươi chính là một người không có chủ kiến, hèn nhát không dám chống lại lời của nương mình mà thôi."
Sau khi nói xong, Lâm Vị Hi cũng lười nhìn biểu hiện trên mặt Lý Đạt như thế nào, nàng đẩy cửa phòng ra định đi vào trong. Chân nàng vừa mới bước vào cửa, thì nghe được Lý Đạt nói: "Biểu muội, ngươi thật cay nghiệt, nếu không phải tại ngươi có được gương mặt xinh đẹp đó thì dựa vào tính tình này của ngươi, hoàn toàn sẽ không có nam nhân nào nguyện ý cưới ngươi."
một cơn giận từ trong lòng Lâm Vị Hi bay thẳng lên đỉnh đầu, Lý Đạt cùng Lâm đại nương thật đúng là không phải người một nhà không tiến vào một cửa. Bản thân đã không có bản lĩnh lại luôn nhìn lên cao thì không nói, đã vậy mở miệng ra đều luôn xem thường nữ nhân. hắn nghĩ là nữ nhân thì phải ôn nhu uyển chuyển nịnh nọt lấy lòng bọn hắn ư? Có phải Lý Đạt cùng Lâm đại nương cho là mình là hoàng đế ở xứ này?"
Lâm Vị Hi giận dữ không thôi, cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước chính là cái gai trong lòng nàng, nên kiếp này tối kỵ nhất là bị người khác nói nàng không gả đi được, không lấy được người chồng tốt. Đây chính là vảy ngược trong lòng nàng, ai chạm vào thì người đó chết chắc.
Lâm Vị Hi lập tức quay người lại, thậm chí còn cười với Lý Đạt. Dung mạo nàng xinh đẹp không tưởng nổi. Nàng chỉ đứng đó cười một tiếng thôi mà tựa như tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng khi tiên nữ Lâm Vị Hi cất tiếng nói thì lời nói giống như gươm đao: "không có nam nhân nguyện ý cưới ta thì đã sao? Cha ta được triều đình phong làm Trung Dũng hầu, trên tay ta có trăm ngàn mẫu ruộng tốt, cho dù khôngcó nam nhân, dựa vào của cải mà cha ta lưu lại, thì đời này của ta cũng có thể sống tốt hơn ngươi đến nghìn vạn lần."
Lý Đạt từ nhỏ được Lâm đại nương nâng niu chiều chuộng mà lớn, đã bao giờ nghe thấy loại lời nói như thế này. hắn tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, dùng tay chỉ Lâm Vị Hi: "Ngươi..."
Đuôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ chau lên: "Ngươi ngươi ta ta cái gì? Bỏ tay xuống. Ai cho phép ngươi lấy tay chỉ vào ta?"
Kiếp trước Lâm Vị Hi vẫn còn là Cao Hi, bởi vì nàng có cái tính tình này, bị anh quốc công thế tử phu nhân nói qua rất nhiều lần. Thế tử phu nhân vẫn thường nói, nàng ta là đích nữ của công chúa, từ nhỏđược nuông chiều, nhưng cũng không nuôi ra một Lâm Vị Hi không nói đúng lý thì không tha người, có thể đem người mắng cho khóc cha gọi mẹ. Thọ Khang đại trưởng công chúa nghe xong cười ha ha mộttiếng. Người trong nhà nên nhìn hài tử của mình thế nào cũng thấy thuận mắt.
Đại trưởng công chúa liền nói, Hi nhi thân là đích trưởng tôn nữ công phủ, là ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa. Tính tình ngang ngược một chút thì có làm sao. Người khác làm sai, không trách được bị Hi nhi mắng.
Lúc trước Lâm Vị Hi gả vào Yến vương phủ làm thế tử phi, làm con dâu của hoàng gia nên nàng luôn muốn mình ôn nhu một chút. Nàng cũng không dám ở Yến vương phủ làm càn. Thế nên việc dạy dỗ hạ nhân, quản lý gia nghiệp đều thu liễm rất nhiều. Dù cho nàng cố gắng làm tốt mọi việc, vẫn bị người người trên dưới trong vương phủ ghi hận. Khi truyền đến tai Cố Trình Diệu, tất nhiên hắn lại sinh ra cảm giác chán ghét.
Sau khi Lâm Vị Hi sống lại cũng chìm trong tiêu cực mất một thời gian, nàng cũng từng tự hỏi có phải bởi vì tính tình của mình quá kém, mới có thể làm xấu đi tất cả mọi thứ, cuối cùng bị trầm cảm uất ức mà chết. Có lẽ, loại tính cách như Cao Nhiên, mới thật sự là kiểu mà nam nhân ưa thích.
một tháng sau khi Lâm Vị Hi sống lại, lúc này nàng đã nghĩ thoáng hơn, dù sao đời này nàng cũng không có ý định lấy chồng. Trùng sinh một lần vốn là ân đức trời ban, nàng không cần thiết vì suy nghĩ của người khác mà ủy khuất chính mình. Nàng là loại người có tính tình không làm cho người ưa thích, nàng nhận. Điều duy nhất mà Lâm Vị Hi có thể làm là quyết định không lấy chồng, không gây tai họa cho gia đình khác, về phần những người khác muốn nghĩ gì, thì cứ mặc kệ họ thôi.
( Lời Editor: Lâm Vị Hi ơi lại cực đoan rồi. Vì chính mình không biết nên làm thế nào mới tốt, mới để không mắc phải sai lầm của kiếp trước mà quyết định như thế….)
Nhưng mà Lâm Vị Hi không để ý đến một chuyện, lúc trước người khác bị nàng giáo huấn dù xấu hổ như thế nào cũng không dám ngẩng đầu lên. Phần lớn bọn họ là do e sợ thân phận của nàng. hiện tại nàng không có anh quốc công phủ, không có Thọ Khang đại trưởng công chúa, thậm chí Yến vương phủ bảo hộ, người bị nàng mắng chửi đến nỗi không chen được miệng có làm ra một chút hành động cực đoan cũng là điều dễ hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!